Mừng rỡ vì vợ v/ô si/nh t;ự gi;ác bỏ đi, sau 3 năm qua nhà vợ cũ, tôi muốn ph;át đi/ên khi thấy trước mặt là…

Mừng rỡ vì vợ v/ô si/nh t;ự gi;ác bỏ đi, sau 3 năm qua nhà vợ cũ, tôi muốn ph;át đi/ên khi thấy trước mặt là…Ngày ấy, khi Thu đặt lá đơn ly hôn lên bàn, tôi đã không níu giữ. Thậm chí, trong lòng còn cảm thấy nhẹ nhõm. Thu là một người phụ nữ dịu dàng, tận tụy và luôn chu đáo. Nhưng việc cô ấy không thể mang thai khiến gia đình tôi dần mất kiên nhẫn.

Mẹ tôi thường xuyên buông lời bóng gió, cho rằng một mái ấm thiếu vắng tiếng trẻ con là chưa trọn vẹn. Còn tôi thay vì bảo vệ vợ lại chọn cách im lặng, rồi dần dần xa cách cô ấy.

Chúng tôi đã đi khắp nơi, chạy chữa đủ kiểu, nhưng hy vọng cứ mịt mờ. Cho đến lần khám cuối cùng, kết quả khiến cả hai chết lặng: khả năng mang thai tự nhiên của Thu gần như bằng không.

Tối hôm đó, cô ấy tựa đầu vào vai tôi, nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào nói:

– Em xin lỗi… vì không thể cho anh một gia đình trọn vẹn như anh mong muốn.

Tôi chẳng biết nói gì. Lòng chỉ thấy rỗng tuếch. Và rồi, vài tuần sau, Thu rời đi trong lặng lẽ, để lại một câu nói khiến tôi day dứt mãi:

– Em đã ký rồi… Anh đừng xem em là gánh nặng nữa.

Ba năm trôi qua, tôi sống một mình. Vài mối quan hệ đến rồi đi, nhưng không ai mang lại cho tôi cảm giác bình yên như khi còn ở bên Thu. Căn hộ vắng tiếng cười, còn tim tôi lại nhói lên mỗi lần đi ngang con hẻm cũ — nơi cô từng sống.

Chiều nay, vô tình ngang qua con phố quen thuộc, không hiểu sao tôi lại dừng xe trước căn nhà nhỏ của cô ấy. Tôi chỉ định đứng lại một chút rồi rời đi. Nhưng đúng lúc đó, cánh cổng mở ra

…và một bé trai chừng hai tuổi chạy ra, lon ton trong bộ đồ thun mỏng, tay cầm chiếc xe đồ chơi.

Tôi sững người. Thằng bé… có đôi mắt đen lay láy y hệt Thu, và sống mũi cao, gương mặt rất quen – giống tôi đến ngỡ ngàng.

Trước khi kịp định thần, Thu bước ra sau nó, trên tay cầm chiếc khăn lau. Cô vẫn vậy – dáng người nhỏ nhắn, tóc buộc gọn, ánh mắt nhẹ nhàng, nhưng không còn vẻ buồn rượi như ngày rời đi. Thu nhìn thấy tôi, sững lại.

Chúng tôi đứng cách nhau chỉ vài mét, nhưng khoảng cách dường như dài bằng cả ba năm đằng đẵng. Tôi mở miệng, giọng run run:

– Thằng bé… là…?

Thu không trả lời ngay. Cô cúi xuống, đỡ con trai đứng dậy khi nó vấp phải viên gạch, rồi mới ngẩng lên, nhẹ giọng:

– Là con của em.

Tim tôi đập mạnh, từng nhịp như gõ vào lồng ngực.

– Nhưng… bác sĩ bảo em không thể mang thai…

Thu mím môi, ánh mắt sâu hun hút:

– Phép màu không dành cho những người tuyệt vọng. Sau khi rời anh, em tiếp tục chữa trị. Lúc thì tiêm hormone, lúc thì châm cứu. Cũng có lúc tưởng bỏ cuộc… Nhưng rồi, một ngày, điều kỳ diệu đã đến.

Tôi đứng lặng. Câu nói ấy như bóp nghẹt lồng ngực. Một cảm xúc gì đó rất lạ tràn lên – vừa vui mừng, vừa đau đớn, vừa tiếc nuối đến thắt ruột. Tôi nhìn đứa trẻ – ánh mắt nó trong veo, không hề biết người đàn ông trước mặt từng là cha nó.

– Em… sao không báo cho anh?

Thu nhìn tôi, thật lâu, rồi trả lời bằng giọng bình thản nhưng buốt giá:

– Vì anh từng coi em là gánh nặng. Và em không muốn con mình lớn lên trong một gia đình mà người cha chỉ xem vợ là cái bóng, là lỗi lầm vì không thể sinh con. Em chọn nuôi con một mình… vì em biết: em đủ yêu thương để con không thiếu tình người.

Tôi như bị tát vào mặt. Cả ba năm qua, tôi luôn nghĩ mình là người bị bỏ lại. Nhưng hóa ra… tôi mới là người buông tay trước.

Đứa bé lại chạy đến ôm chân mẹ, ngước nhìn tôi tò mò:

– Mẹ ơi, ai đây?

Thu xoa đầu con, quay sang tôi, giọng nhẹ mà dứt khoát:

– Một người quen cũ, con à.

Tôi nghẹn lời. Không biết nói gì thêm, chỉ biết quay mặt đi, đôi mắt cay xè. Bước chân tôi chậm rãi rời khỏi cánh cổng nhỏ – nơi có một người phụ nữ từng yêu tôi bằng cả thanh xuân, và một đứa trẻ… mà tôi chưa từng có cơ hội làm cha.

Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu rõ:

Có những thứ, khi đánh mất rồi… không gì có thể lấy lại.

Related Posts

Houston 2007 cold case solved — arrest shocks community

Houston 2007 cold case solved — arrest shocks communityEighteen years ago, Linda Alvarez, a 39-year-old Mexican-American nurse, vanished after a night shift at Houston Methodist Hospital, leaving…

Can you hide me from my dad? The words ripped through the roar of Harley engines at 2:00 a.m. like a gunshot.

Can you hide me from my dad? The words ripped through the roar of Harley engines at 2:00 a.m. like a gunshot. A six-year-old boy stood trembling…

For more than two decades, their fate remained one of the town’s darkest mysteries… until the shocking truth was unearthed….

For more than two decades, their fate remained one of the town’s darkest mysteries… until the shocking truth was unearthed….It was the kind of town where everyone…

Rich CEO Pretends to Sleep to Test the Shy Maid—Then He Freezes When Seeing What She Does…

Rich CEO Pretends to Sleep to Test the Shy Maid—Then He Freezes When Seeing What She Does…The Hawthorne estate was the kind of place where silence had…

Everyone laughed at the one-legged millionaire son – until a poor black girl appeared…

Everyone laughed at the one-legged millionaire son – until a poor black girl appeared…—“Look, the robot boy has arrived!”Cruel laughter echoed in the courtyard of St. James…

I spotted about thirty red marks on my husband’s back, clustered like insect eggs. Terrified, I took him straight to the ER, where the doctor’s first words were, “Call the police.”…

I spotted about thirty red marks on my husband’s back, clustered like insect eggs. Terrified, I took him straight to the ER, where the doctor’s first words…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *