Mỗi lần giỗ cha, mẹ đều kh:;óc nức nở, cho đến một hôm chị gái tôi tìm được lá thư của ông ở góc bà;/n th;/ờ “Đừng tin hết những gì mẹ các con kể”, thì chị em tôi mới tá hỏa phát hiện ra…

Mỗi năm, đến ngày giỗ cha, không khí trong nhà lại trĩu nặng. Mẹ tôi – người phụ nữ mạnh mẽ và kiệm lời suốt cả cuộc đời – lại như biến thành một người khá:;c. Bà không ăn, không nói, chỉ ngồi trước bàn thờ mà kh:;óc nức nở. Những tiếng nấc ngh:;ẹn ngào của mẹ như xuyên qua từng mạch gỗ, thấm vào không gian khiến cả ba chị em tôi chỉ biết im lặng.
Tôi từng hỏi, “Cha m:;ất vì ta;/i nạ;/n thật sao mẹ?”
Mẹ chỉ lặng thinh, á:nh mắt đỏ hoe lảng trá:nh. Mỗi lần nhắc đến cha, mẹ đều kể một câu chuyện giống nhau – rằng cha m:;ất do ta-/i nạ;/n giao thông khi đang trên đường đi làm về. Một vụ t;/ai n//ạn b:;ất ngờ, không ai ngờ trước.
Chúng tôi tin, suốt 15 năm.
Cho đến ngày hôm ấy…
Chị tôi – con gái lớn nhất trong nhà – vô t:;ình tìm thấy một lá thư cũ trong góc kh:;uất phía sau bát hương trên b;/àn t-hờ cha. Tờ giấy đã ố vàng, nhưng nét chữ thì vẫn rõ ràng. Là nét chữ của cha.
Chị cầm lá thư mà run lên bần bật, gọi hai đứa em đến đọc cùng.
Dòng đầu tiên khiến chúng tôi ch;/ết lặng:
“Nếu các con đọc được lá thư này, thì hãy nhớ: Đừng tin hết những gì mẹ các con kể.”
Cha không hề nhắc đến t:ai n:ạn. Ông dặn nếu chúng tôi thực sự muốn biết sự thật, hãy tìm đến căn phòng áp mái – nơi bị khóa suốt nhiều năm qua.
Tôi và chị em tôi nhìn nhau. T:;im đ:;ập dồn dập. Đêm ấy, khi mẹ ngủ, chúng tôi len l:;én mở khóa căn gá:;c cũ.
Điều khủ;/ng khiế-p nhất cuối cùng cũng hiện ra trước m:;ặt