Tôi và Minh yêu nhau ba năm. Tình cảm đủ sâu để vượt qua những trận cãi vã, đủ bền để đi qua những lúc tưởng chừng gãy gánh. Nhưng có một điều mà tôi luôn biết: mẹ anh không thích tôi.
Ngay từ lần đầu gặp, bà đã nhìn tôi từ đầu đến chân bằng ánh mắt sắc lạnh, hỏi một câu khiến tôi sượng cả người:
“Ba mẹ làm nghề gì? Có sổ đỏ chưa?”
Tôi cười gượng, nói thật: ba tôi chạy xe ôm, mẹ bán hàng ở chợ. Gia tài duy nhất là căn nhà cấp bốn đang thế chấp ngân hàng.
Tôi biết bà đã chấm sẵn cho anh một cô gái khác: con gái ông giám đốc ngân hàng, xinh đẹp, giỏi giang, gia đình bề thế. Còn tôi – một đứa con gái tỉnh lẻ, chẳng có gì ngoài tấm bằng đại học và lòng yêu Minh chân thành.
Rồi một ngày, bà gọi tôi ra quán cà phê, rất lịch sự và nhẹ nhàng. Nhưng lời bà nói lại như cú tát vào lòng tự trọng:
“Cô Linh, tôi không vòng vo. Tôi mang đến đây bốn tỷ. Cô chỉ cần ký vào tờ giấy này, cam kết rời khỏi Minh và không quay lại. Coi như đây là phần bồi thường thanh xuân của cô.”
Tôi cười. Bà chắc chắn nghĩ tôi sẽ khóc, sẽ giận dữ đứng lên bỏ đi, hoặc từ chối trong nước mắt. Nhưng tôi cười, nhẹ như không.
Tôi ký. Cầm tiền. Đếm kỹ từng cọc.
Rồi đứng dậy, nói khẽ:
“Bác yên tâm. Bác sẽ không thấy cháu xuất hiện trước mặt bác nữa. Nhưng còn Minh… thì để anh ấy quyết định.”
Một tháng sau, tôi và Minh làm đám cưới.
Mẹ anh không tới. Nhưng Minh vẫn nắm chặt tay tôi, đứng giữa hội trường đông người, nói lời thề trọn đời.
Anh biết chuyện. Từ đầu đến cuối. Chính tôi kể cho anh nghe vào đêm hôm đó, khi chúng tôi ngồi bên nhau giữa căn phòng trọ bé xíu. Anh lặng người, sau đó chỉ nói một câu:
“Anh không cần em chứng minh gì cả. Anh chỉ cần em ở bên anh.”
Số tiền bốn tỷ? Tôi gửi vào tài khoản tiết kiệm đứng tên… mẹ chồng tương lai. Tôi chưa đụng đến một đồng nào.
Ba tháng sau, bà bị tai nạn. Chính tôi là người đưa bà vào viện, thay băng, nấu cháo, cầm tay bà lúc đau đớn nhất. Không oán trách, không lạnh nhạt.
Lúc bà xuất viện, tôi lặng lẽ đưa sổ tiết kiệm cho bà, chỉ nói:
“Tiền của bác, con giữ hộ.”
Bà khóc. Không nói lời xin lỗi, nhưng từ đó gọi tôi bằng một chữ “con” – không gượng ép, không khách sáo.
Tôi không tự hào vì đã nhận tiền. Nhưng tôi biết rõ: đôi khi, để chứng minh lòng mình trong một thế giới thực dụng, bạn phải dùng chính những gì người ta coi trọng nhất – tiền – để họ thấy được những thứ tiền không mua được.