Mười tám năm trước, khi gia đình rơi vào bước đường cùng, mẹ của Lâm và Thu đã quyết định rời bỏ người chồng nghèo – ông Vinh – trong lúc ông đang bệnh nặng và vừa bị mất việc. Bà dẫn theo hai đứa con nhỏ lên thành phố, mang theo lời hứa đầy mơ hồ: “Khi nào cuộc sống ổn định, mẹ sẽ cho các con gặp lại cha.”
Nhưng năm này qua năm khác, cuộc sống thành phố vội vã cuốn đi tất cả. Mẹ dần khép chặt quá khứ, né tránh mọi câu hỏi về cha. Mỗi lần Lâm hay Thu nhắc đến, bà lại nói cụt lủn:
“Cha tụi con đã không còn… quên đi, để mẹ lo hết.”
Lâm lớn lên thành một doanh nhân trẻ thành đạt. Thu trở thành bác sĩ nhi. Cả hai luôn sống có trách nhiệm, chăm lo cho mẹ. Nhưng sâu thẳm trong trái tim họ, một khoảng trống không lời vẫn âm ỉ – nỗi nhớ về người cha chưa từng được gặp lại, ký ức mờ nhòe về người đàn ông gầy guộc ôm hai con trong buổi chiều cuối cùng họ còn là một gia đình.
Một ngày nọ, trong chuyến đi thiện nguyện đến một vùng quê nghèo xa xôi, Lâm và Thu không ngờ rằng định mệnh đã đưa họ trở lại gần với gốc rễ.
Trong căn nhà lụp xụp ven rạch nước đục, họ gặp một ông lão mù đang ngồi lần từng tấm ảnh cũ rách nát. Trên vách là hai tấm giấy vẽ nguệch ngoạc tên “Lâm” và “Thu” – như thể đó là bảo vật cuối cùng còn sót lại trong cuộc đời ông.
Khi ông lão run rẩy hỏi:
“Các cháu từ đâu tới?… Giọng cháu… giống thằng Lâm nhà bác năm xưa…”
Thu đứng lặng. Lâm nghẹn họng. Từng nét trên gương mặt ông, từng vết nhăn, từng run run trong tiếng gọi… họ không thể nào nhầm được.
Đó chính là cha của họ – ông Vinh.
Ông đã sống cô độc suốt gần hai thập kỷ, vẫn giữ căn nhà dột nát năm xưa, đôi mắt mù lòa vì một lần đạp xe đi tìm con giữa đêm mưa mà không may tai nạn. Hàng xóm bảo, ông thường ngồi trước hiên nhà, lần tay trên tấm hình cũ, nói chuyện với “Lâm” và “Thu” như thể các con vẫn còn bé, đang chơi quanh chân mình.
Khi biết hai người trước mặt là con ruột, ông Vinh bật khóc không thành tiếng. Ba cha con ôm nhau, như thể muốn bù lại cả ngàn ngày đã mất.
“Cha… tụi con xin lỗi… vì đến giờ mới tìm về…”
“Cha vẫn luôn tin các con sẽ về… chỉ cần một lần được thấy các con… dù cha không còn nhìn được nữa… cha vẫn biết…”
Họ quyết định đưa ông Vinh về sống cùng, chăm sóc, chữa trị và hứa với nhau:
“Phần đời còn lại, cha không cô đơn nữa. Cha là gốc rễ của chúng con – là máu thịt, là cội nguồn.”
Câu chuyện của ba cha con lan truyền, khiến nhiều người rơi lệ. Lâm và Thu không chỉ thành công trong sự nghiệp, mà còn biết sống trọn đạo làm con. Họ từng đánh mất một phần mình – và giờ đã tìm lại được – trong vòng tay cha già mù lòa, sống bằng niềm tin và tình yêu không điều kiện.