
…nhưng chỉ một năm sau, bà Năm bất ngờ gọi điện cho Hùng.
Giọng bà bên kia điện thoại khản đặc, chẳng còn cái vẻ đanh thép như ngày xưa đến đòi nhà:
– Hùng… về được không con… bà… bà bệnh rồi…
Nghe đến đó, Hùng đứng lặng trong xưởng điện, đôi tay dính đầy mỡ nhớt, chiếc tua-vít rơi đánh “keng” xuống sàn. Gần một năm qua, anh không một lần về lại căn nhà cũ. Sau ngày dọn đi, cả xóm xì xào: người thì thương Hùng, người thì bảo “của hồi môn trai trưởng mà cũng không giữ nổi.” Anh thuê trọ ở khu chợ huyện, làm hai ca điện nước mỗi ngày để lo cho hai đứa con ăn học.
Anh chưa từng oán bà, chỉ tự nhủ: “Mình là con, không có quyền trách mẹ.”
Chiều hôm đó, Hùng khăn gói về làng.
Căn nhà cấp 4 anh từng xây bằng mồ hôi nước mắt nay đã sập tường trái, mái ngói rơi lổm ngổm ngoài sân. Cửa mở toang, thím Dậu không thấy đâu, chú Ba nghe nói đã vào miền Nam làm ăn. Còn bà Năm — nằm một mình trên chiếc giường tre cũ, người gầy rộc như que củi.
Thấy Hùng bước vào, bà rướn người, đôi mắt đã mờ đục ngấn nước:
– Bà tưởng… tụi nó thương bà. Ai ngờ… tụi nó bán đất chia nhau tiền… nói là cho bà dưỡng già, rồi bỏ đi hết…
– Con xin lỗi, nhưng con không thể về đây sống được nữa…
Hùng nói, giọng nghèn nghẹn. Nhưng rồi anh quay đi, ra sau nhà, nơi bàn thờ ông Lâm đã phủ bụi. Anh lặng lẽ rút trong túi ra một nén nhang, thắp lên, không nói một lời. Chỉ cúi đầu rất sâu.
Hai tháng sau, bà Năm mất.
Không ai về lo hậu sự ngoài Hùng và vợ con. Căn nhà không còn, đất cũng đã sang tên người khác. Hùng dùng số tiền ít ỏi mình có để dựng một mái che tạm, xin dựng bàn thờ bà cạnh ông Lâm – ngay nơi nền đất cũ.
Sau ngày đó, Hùng lại quay về thị trấn, tiếp tục cuộc sống. Nhưng mỗi năm giỗ bà, giỗ cha, anh đều về, bày mâm cúng đơn sơ, gọi tên cha mẹ – như chưa từng có những ngày bị đuổi đi.
Mãi về sau, người làng vẫn nhắc:
“Có hiếu như thằng Hùng, chịu thiệt cả đời mà vẫn không oán nửa lời.”
Còn đám con cháu nhà chú Ba, thím Dậu, sau này chia nhau mảnh đất, cãi nhau đến kiện tụng, cuối cùng rã đám, chẳng ai còn đoái hoài tới gốc rễ.
Bởi vì… nhà thì có thể chia, nhưng tình nghĩa và chữ hiếu – không thể đo bằng mét đất hay tỷ đồng.