Chị G đứng lặng giữa dòng nước lũ ngập ngang thắt lưng, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía chuồng gà – giờ chỉ còn là một mớ hỗn độn đổ nát, xác gà nổi lềnh bềnh trên mặt nước đục ngầu. Gió thổi hun hút qua cánh đồng ngập úng, trời xám xịt như nỗi lòng của người phụ nữ vừa mất trắng tất cả.
Chuồng gà hơn 10.000 con là tất cả vốn liếng, mồ hôi, công sức suốt ba năm chị chắt chiu. Vợ chồng chị vay mượn khắp nơi, từ ngân hàng đến bà con chòm xóm để mở trại. Vừa kịp xuất chuồng lứa gà đầu tiên thì cơn lũ lịch sử ập tới trong một đêm. Không kịp xoay xở, gà chết như rạ, chuồng trại tan hoang, thức ăn trôi hết, điện mất, nước sạch không còn.
Chị ngồi bệt xuống nền xi măng ướt lạnh, nghẹn ngào:
— “Mất hết rồi còn đâu… Mấy chục tấn thức ăn, tiền giống, tiền thuốc, cả mấy công nhân lo trả lương… Giờ trắng tay thật rồi!”
Chị chỉ mong cứu được vài trăm con sống sót. Ai hỏi mua, chị chắp tay:
— “Mười ngàn một con cũng được… Ai thương thì mua giùm cho chị, gỡ được đồng nào hay đồng đó…”
Dân làng thương tình gom góp mua giúp. Có người không ăn cũng mua vài con đem cho. Mấy anh bộ đội đi qua, nghe chuyện cũng mua chục con gửi lại bếp ăn từ thiện.
Nhưng mấy chục triệu so với mấy trăm triệu đầu tư chỉ như muối bỏ bể. Chị G không khóc nữa, nhưng ánh mắt chị xa xăm:
— “Chắc phải bán đất, chứ giờ còn gì đâu…”
Một người hàng xóm vỗ vai chị:
— “Còn người là còn của. Mình mất hôm nay, nhưng còn sức làm lại được em ơi!”
Chị cười nhẹ, nụ cười méo xệch nhưng vẫn ánh lên một tia hy vọng giữa đống hoang tàn. Dù sao thì trời vẫn còn chưa tắt nắng, và lòng người vẫn chưa tắt thương…