Ông Luận bảy mươi tuổi, chủ một chuỗi nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng lớn ở miền Nam, giàu có tiếng tăm. Từng trải qua thời khốn khó, có người vợ tào khang, ba đứa con ngoan ngoãn, hiếu thuận. Nhưng càng già, ông Luận càng say mê thứ gọi là “tuổi trẻ” và “tự do”.
Ở tuổi 70, ông bất ngờ tuyên bố ly dị bà vợ đã chung vai sát cánh suốt hơn 40 năm, cắt đứt liên hệ với ba đứa con, chia cho họ một khoản tiền gọi là “lương tâm”. Rồi ông dọn về biệt thự mới ở ngoại ô sống cùng hai cô gái xinh đẹp, My và Vy, chỉ mới 25 tuổi – nói là “người yêu rồi vợ luôn cho tiện”.
My dịu dàng, Vy sắc sảo. Hai cô luôn miệng gọi ông là “chồng yêu”, “anh Luận của em”, khiến ông như sống lại tuổi thanh xuân. Họ biết ông thích gì, ghét gì, mê món nào, mệt giờ nào, thậm chí cả thói quen uống thuốc mỗi sáng cũng được họ chăm lo chu đáo. Ông Luận đắm chìm trong mật ngọt, ngày càng tin tưởng, giao cho cả My lẫn Vy đứng tên một số tài sản, kể cả 30% cổ phần công ty – “vì yêu thì không cần giữ lại gì”.
Nhưng đời không đơn giản như tình yêu tuổi già.
Chỉ hai năm sau, ông Luận bị chính hội đồng quản trị loại khỏi ghế Chủ tịch vì… không đủ cổ phần. Người đứng tên đa số cổ phần chính là My và Vy, và họ tuyên bố “ông Luận không còn phù hợp điều hành công ty”. Căn biệt thự cũng do Vy đứng tên, và bà ta mời thẳng luật sư đến… “giải thích pháp lý”.
Ông Luận cay đắng xách vali ra đi trong một buổi chiều mưa lâm thâm, không một nơi nương tựa. Con cái không muốn nhìn mặt, vợ cũ đã bán nhà về quê sống với cháu.
Tài sản bạc tỷ giờ chỉ còn một chiếc xe máy cũ và chiếc nhẫn cưới năm xưa mà ông vẫn lén giữ lại.
Ngồi trước cổng khu trọ nghèo, ông lẩm bẩm một mình:
– Ngày xưa, bà ấy nghèo mà thật. Bây giờ… tôi giàu mà trắng tay.