Xã nhỏ ven sông, nơi con nước phù sa bồi đắp ruộng đồng và ký ức, có ba nữ sinh lớp 12 nổi tiếng học giỏi, ngoan ngoãn và thân thiết như ba chị em: Hồng, Đào và Hạnh.
Mỗi buổi chiều, sau giờ học, ba em thường đạp xe về cùng nhau trên con đường đất đỏ, cười đùa vang cả xóm nhỏ. Người dân gọi vui là “ba đóa hoa nhỏ của làng”. Các em hẹn nhau:
“Thi xong lớp 12, tụi mình sẽ lên phố học cùng trường. Mơ là phải có nhau.”
Một chiều hè, nóng bức và oi ả, cả ba rủ nhau ra bờ sông sau làng tắm mát – một thói quen từ nhỏ. Chỉ khác là… lần này, dòng nước đã sâu hơn, chảy xiết hơn do đợt xả đập thượng nguồn mà không ai hay biết.
Một tiếng hét thất thanh vang lên từ xa… rồi im bặt.
Người đầu tiên phát hiện là một bác nông dân đi thả lưới. Chỉ thấy ba chiếc áo trắng vắt bên bờ. Không bóng người. Không tiếng gọi. Trên mặt nước lững lờ trôi một chiếc dép.
Cả làng đổ ra sông. Tin ba nữ sinh mất tích lan nhanh. Người cha của Hạnh – chú Tư, vốn làm hồ cách đó mấy cây số – chạy về, đôi chân trần rớm máu vì vấp đá.
Khi đội cứu hộ vớt được cả ba thi thể bé nhỏ lên bờ, chú Tư gào khóc như một đứa trẻ, ôm thi thể con gái mình, rồi òa lên:
“Sao không là ba… sao lại là tụi bây… Hồng ơi, Đào ơi, Hạnh ơi… mấy đứa còn chưa kịp mặc áo tốt nghiệp mà…”
Không ai nói nổi điều gì. Cả làng chìm trong tang trắng. Ngày đưa tang, cổng trường nơi ba em học treo băng rôn trắng, bạn bè xếp hàng dài, mỗi người cầm một đóa hoa hồng, đào, và hạnh – tên của ba em – như một lời tiễn biệt cuối cùng.
Ba chiếc áo dài trắng được treo lại trên chiếc dây phơi sau nhà chú Tư, bay phấp phới trong nắng chiều. Chiếc xe đạp cũ của Hạnh được dựng trước hiên, không ai nỡ dời đi.
Hậu truyện:
Một năm sau, trường THPT tổ chức Quỹ học bổng Ba Đóa Hoa Nhỏ – dành tặng cho những học sinh nghèo, học giỏi. Người khởi xướng là chính chú Tư, người cha từng ngã quỵ vì mất con, nhưng đứng dậy bằng chính tình yêu mà Hồng, Đào, Hạnh để lại.