Tiếng gió chiều rít qua cánh đồng làng, mang theo tiếng kêu xé lòng của người mẹ:
“Dũng ơi… Trí ơi… về với mẹ cha đi con…”
Bà Hòa ngồi bệt giữa bãi cát ven sông, hai bàn tay cào vào đất, mắt đỏ hoe, tóc rối bời, người như sắp đổ gục xuống. Bên cạnh, ông Tình – chồng bà – vẫn đứng nhìn chằm chằm ra lòng sông đang cuồn cuộn nước, không nói lời nào.
Sáng nay, hai đứa con trai của họ – Dũng 12 tuổi, Trí 9 tuổi – xin đi tắm sông cùng lũ trẻ trong xóm. Mùa hè oi ả, đám nhỏ thường rủ nhau ra khúc sông sau làng để nghịch nước, nô đùa, rồi về nhà trong tiếng cười giòn tan.
Nhưng hôm nay, không có tiếng cười.
Chỉ có tiếng hô hoán.
Chỉ có quần áo trẻ con vứt vội trên bờ cát.
Chỉ có một thằng bé khóc nức nở:
“Cô ơi, Dũng với Trí bị nước cuốn rồi! Con gọi không kịp…”
Làng nhỏ hoảng loạn. Người ta đổ ra bờ sông, gọi nhau nhảy xuống mò tìm. Thợ lặn được gọi từ thị trấn bên. Mấy chiếc xuồng máy quần đảo quanh đoạn nước xoáy.
Bà Hòa gần như phát điên. Bà gào lên tên hai đứa, hết lần này đến lần khác:
“Dũng ơi… Trí ơi… về với mẹ cha đi con… Mẹ chờ hai đứa… Mẹ không la nữa đâu con…”
Tiếng gọi chập chờn, nghẹn ngào, rồi lịm dần trong tiếng sóng nước.
Gần tối, người ta vớt được thi thể hai đứa trẻ, cách bến sông gần trăm mét.
Dũng vẫn còn ôm chặt lấy tay em. Trí nhắm mắt như đang ngủ, khuôn mặt vẫn còn vương nét hoảng sợ.
Trong đám tang, bà Hòa ngồi bệt cạnh quan tài nhỏ. Đôi mắt bà đã cạn khô nước. Ông Tình lặng lẽ đặt tay lên vai vợ, nhưng không thốt ra được lời nào.
Trước kia, hai ông bà bán rau ngoài chợ, dành dụm từng đồng nuôi con ăn học. Dũng là học sinh giỏi suốt ba năm liền, còn Trí thì thích vẽ – bức nào cũng vẽ cả nhà bốn người đi chơi công viên, tay trong tay.
Giờ chỉ còn hai người. Hai quan tài nhỏ khiến cả gian nhà lạnh đi vài độ.
Sau 49 ngày, bà Hòa vẫn giữ thói quen nấu hai bát cơm, đặt trước bàn thờ con. Đêm nào cũng gọi:
“Dũng ơi… Trí ơi… mẹ không ngủ được… Mẹ nhớ hai đứa…”
Dân làng thương xót, góp tiền dựng cho bà một miếu nhỏ bên sông, ngay chỗ hai đứa bị nạn. Trẻ trong làng đi ngang đó đều chắp tay khấn:
“Anh Dũng, anh Trí phù hộ cho tụi con mạnh khỏe, đừng đứa nào bị sông cuốn nữa…”
Mùa nước năm ấy không còn đứa trẻ nào xuốngsông. Và mỗi chiều, tiếng bà Hòa lại vọng bên tai dòng nước:
“Về với mẹ cha đi con… Mẹ nấu canh cá rồi nè, Dũng thích ăn nhất đó…”
Chỉ khác là lần này, sông không trả lời.