Chiếc xe cưới trang hoàng lộng lẫy, rực rỡ sắc đỏ, lăn bánh trên con đường làng vào một sáng mùa xuân rạng rỡ. Cô dâu ngồi bên trong e lệ, gương mặt ửng hồng sau lớp khăn voan mỏng. Họ hàng hai bên rôm rả chuyện trò, rộn ràng như bao đám cưới khác. Tài xế – anh Lâm – người đã từng lái hàng trăm chuyến đưa dâu, hôm nay cũng xem như một ngày làm việc bình thường.
Nhưng khi xe đi được chừng mười phút, anh Lâm nghe tiếng lọc cọc, lọc cọc lạ thường vang lên từ phía sau. Ban đầu, anh nghĩ chỉ là vật trang trí va vào cốp xe. Nhưng rồi tiếng động đó cứ đều đặn, như có gì đó đang chuyển động từ bên trong. Bất an, anh giảm tốc và tấp vào lề đường.
– “Anh xuống xem thử cốp xe giùm đi!” – Mẹ cô dâu trong xe cằn nhằn – “Khéo tụi nhỏ gắn đồ quên gỡ!”
Anh Lâm bước xuống, mở khóa cốp. Và rồi… sững sờ.
Trong ánh nắng lóa mắt, hiện ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ – không có gì bất thường nếu không phải từ bên trong… vọng ra tiếng gõ nhẹ, liên tục.
Anh run run mở nắp hộp – và suýt ngất đi.
Bên trong không phải vật gì sống… mà là một chiếc hộp nhung đen nhỏ hơn, mở hé ra một bàn tay giả bằng sáp, được chạm trổ y như thật, với ngón tay áp út đeo chiếc nhẫn bạc cũ kỹ.
Dưới đáy hộp là mảnh giấy viết tay:
“Nếu anh quên em, hãy nhớ – chính bàn tay này từng nắm tay anh thề dưới gốc cây thị năm ấy…”
Anh Lâm hoảng loạn kêu người nhà cô dâu đến. Lúc ấy, cô dâu nghe tin, bước ra, mặt tái xanh nhưng vẫn giữ bình tĩnh đến lạ.
– “Ai cho mấy người mở cốp?” – cô nói, mắt long lên.
Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cuối cùng, chính cô dâu – Thảo – mới nói ra sự thật:
Chiếc hộp là kỷ vật từ mối tình đầu của cô – một chàng trai đã qua đời vì tai nạn đúng ngày họ định đính hôn. Trước khi mất, anh từng gửi chiếc nhẫn và bàn tay sáp ấy cho cô qua một người bạn, như một lời tạm biệt. Từ đó, cô giữ nó như lời nhắc nhở, không bao giờ yêu ai thật lòng thêm nữa.
Đám cưới này – theo lời cô – là “một cuộc hôn nhân sắp đặt”. Cô đồng ý vì gia đình, nhưng trong lòng chưa từng quên người cũ. Và sáng nay, trước giờ rước dâu, cô lén bỏ chiếc hộp vào cốp xe cưới như một cách để đưa “anh ấy” cùng đi chuyến cuối cùng trong đời mình với tư cách cô dâu.
Đám cưới vẫn diễn ra. Nhưng cả xóm thì thầm mãi về chuyến xe hoa có… “người thứ ba trong cốp”.
Còn anh tài xế Lâm thì thề:
– “Tôi từng lái xe chở cô dâu khóc, cô dâu say, cô dâu bỏ trốn… nhưng cô dâu mang theo bàn tay người yêu cũ thì tôi mới gặp lần đầu!”