Đám ta;/ng người phụ nữ m/ấ;t trẻ diễn ra suôn sẻ cho đến khi h-ạ huy;ệt, thầy tụng kinh bất ng/ờ dừng lại giữa chừng và nói một câu khiến cả nhà r-ụng r/ời thắ-p hư/ơ-ng rối rít…

Trời hôm đó âm u, không mưa nhưng xám xịt như nỗi buồn của người tiễn đưa. Người phụ nữ mất khi còn quá trẻ, mới ngoài ba mươi, để lại chồng và đứa con nhỏ còn chưa dứt sữa. Ta/ng lễ diễn ra gọn gàng, chỉn chu. Gia đình lặng lẽ, không ai oán than, chỉ có tiếng tụng kinh đều đều và mùi trầm hương lan nhẹ trong gió.
Đến giờ hạ huyệt, mọi người lặng người chắp tay, đứng vòng quanh chiếc quan tài gỗ sơn son thiếp vàng đang từ từ được thả xuống. Tiếng tụng kinh của thầy cúng vẫn đều đều, nhịp nhàng… cho đến khi đột ngột im bặt.
Thầy cú/ng – một người đàn ông chừng ngoài sáu mươi, vốn trầm tĩnh – đột ngột đứng khựng lại, đôi mắt như nhìn xoáy vào khoảng không trên phần mộ đang mở.
Không ai dám hỏi. Không khí như đông cứng.
Ông ngẩng mặt lên, khẽ lắc đầu và nói, giọng bình nhưng lạnh toát:
– Có người quên chưa xin phép. Không được!
Mấy người khiêng q-uan t-ài cũng khựng tay. Cả nhà đứng như bị đóng băng.
Mẹ chồng cô gái lắp bắp:
– Thầy… ý thầy là sao?
Ông thầy không trả lời ngay. Ông quay sang hét lớn với người nhà, tất cả vội vàng châm hương dể thắp, 5 phút sau tất cả đám tang cúi rạp khi chứng kiến…