Đám cưới tôi mẹ chồng chỉ mời vỏn vẹn có 10 mâm cỗ, không tặng con dâu bất cứ thứ gì, tất cả tiền mừng và vàng cưới mọi người cho mẹ đòi đem đi bán lấy tiền sửa nhà cho cô út, nào ngờ 2 năm sau nghe câu chuyện của hàng xóm kể, 2 vợ chồng tôi phải ôm nhau kh;;óc n;ức n;ở…

Mẹ chồng tôi nổi tiếng là người gh;;ê g;;ớm nhất làng. Bà sắc sảo, nói một là một, hai là hai, chẳng ai dám c;;ãi. Ngày cưới tôi, bà không ưng tôi – một cô gái nhà quê, chẳng môn đăng hộ đối với gia đình bà. Đám cưới được tổ chức đơn sơ, chỉ vỏn vẹn mười mâm cỗ để báo hỉ cho họ hàng. Bà không cho tôi một chỉ vàng hay một đồng tiền mừng nào, dù theo phong tục, nhà trai thường chu cấp để cô dâu có chút vốn liếng. Tôi chẳng dám trách, chỉ lặng lẽ làm tròn bổn phận. May mắn thay, họ hàng và hàng xóm thương tôi, nên ngày cưới, tôi nhận được một cây vàng và ba mươi triệu tiền phong bì – một khoản không nhỏ với chúng tôi lúc bấy giờ.
Nhưng niềm vui chẳng tày gang. Chỉ ba ngày sau cưới, mẹ chồng gọi tôi lên, giọng điềm tĩnh nhưng lạ;nh lù;ng: “Con đưa mẹ mượn số vàng và tiền mừng cưới, mẹ cần xây nhà cho cô út.” Tôi s;;ững s;;ờ. Chúng tôi vừa cưới, chưa có nhà cửa, đất đai gì, chỉ trông vào số tiền mừng ấy để bắt đầu cuộc sống. Chồng tôi, anh Hùng, nghe vậy thì ngỏ ý không đồng tình, bảo rằng chúng tôi cũng cần tiền để ổn định. Mẹ chồng n;ổi c;ơn t;;am b;;ành, q;uát th;;áo: “Đồ con trai b;;ất h;;iếu! Không đưa thì c;ú;;t ra khỏi nhà!” Anh Hùng chỉ biết im lặng, còn tôi, không muốn gia đình thêm că;;ng th;;ẳng, đành đưa hết số tiền và vàng cho bà. Đêm đó, tôi nằm bên anh, lò;;ng nặ;ng tr;ĩu, nhưng chẳng dám tha;;n th;;ở.
Chẳng bao lâu, mẹ chồng lại gây kh;ó d;ễ, khiến chúng tôi không thể tiếp tục sống chung. Chúng tôi dọn ra ngoài, thuê một căn phòng trọ nhỏ, bắt đầu lại từ hai bàn tay trắng. Cuộc sống khó khăn, nhưng tôi thấy nhẹ lò;;ng khi không còn phải chịu những lời c;;ay nghi;;ệt của bà. Rồi một hôm, qua lời kể của một người hàng xóm, tôi mới biết một sự thật đ;;a;;u lò;ng về chồng mình….