Cụ bà Nguyễn Thị Lựu, sống ở làng Đông Vọng, qua đời vào lúc 3 giờ sáng. Bà thọ đúng 100 tuổi, nhẹ nhàng ra đi trong giấc ngủ, tay còn nắm chặt chuỗi tràng hạt.
Cả làng đều kính trọng bà – một người sống hiền đức, từng nuôi ba đời con cháu, không nợ ai một câu. Bà có tiếng “nói linh”: hễ nhắc chuyện gì, là chuyện đó xảy ra.
Ngày bà mất, gia đình rối bời – vì hai hôm nữa là đám cưới của cháu đích tôn: Hậu – một kỹ sư trẻ vừa từ Nhật về. Đám cưới đã đãi hàng trăm khách, thiệp mời phát hết, MC, ban nhạc, sân khấu đều đặt. Không thể hoãn.
Người trong họp bàn gấp. Có người nói:
– “Thôi, làm tang bà trong đêm nay luôn, kịp rạng sáng đưa ra đồng. Mai để lo chuyện cưới. Cụ sống thọ, lại mất nhẹ nhàng, không kiêng gì.”
Dù áy náy, cả nhà đành đưa tang gấp trong đêm, bỏ qua nhiều thủ tục cổ truyền. Thậm chí, điện thoại để chế độ rung trong lúc làm lễ, vì vài người vẫn lo xử lý tiệc cưới.
Khi đưa bà ra xe tang, bầu trời bỗng nổi gió lạ, lá xoài rụng đầy ngõ. Mọi người rùng mình. Nhưng vẫn đẩy nhanh nghi thức.
Xe tang bắt đầu lăn bánh. Nhưng đi được vài chục mét thì khựng lại giữa đường làng. Tài xế nổ máy không lên. Đèn tắt. Vô-lăng cứng đơ như bị giữ lại.
Ông bác cả la lên:
– “Có ai nghịch số không đấy?”
Không ai cả.
Tài xế mở nắp capo kiểm tra. Một người khác đi vòng ra sau… Rồi bỗng hét lớn:
– “Trời ơi! Cái gì thế này?”
Mọi người xúm lại nhìn… và tá hỏa: trên mui xe tang, chỗ gần lư hương, in rõ ràng một dấu tay nhăn nheo, đen bầm, như vừa in vào từ phía trong quan tài.
Không ai dám nói gì. Một bà cô trong họ ngất xỉu. Người mẹ của Hậu khóc òa:
– “Mẹ ơi… mẹ còn gì chưa dặn chúng con sao? Sao mẹ không đi thanh thản?”
Ngay lúc ấy, điện thoại của Hậu rung lên. Anh rút ra – màn hình hiện dòng chữ:
“Đám cưới để sau. Việc tiễn người sống trọn đời trước đã.”
Tin nhắn không số gửi đến. Anh lạnh sống lưng, rơi điện thoại xuống đất.
Bà cụ hàng xóm run rẩy nói:
– “Cụ Lựu không cho đi đâu… Cụ biết các người coi cái chết cụ như phiền toái.”
Sau khi làm lễ lại đàng hoàng, hủy tiệc cưới, giữ đúng ngày đại tang ba ngày, thì đến sáng ngày thứ ba, xe tang nổ máy bình thường, mọi thứ trôi chảy, trời hửng nắng lạ lùng như chưa từng có giông gió.
Người tài xế thì kể:
– “Tôi lái xe tang 30 năm rồi. Chưa thấy xe nào có dấu tay từ trong nắp xe in ra. Như ai đó đập vào… mà xe kín mít, quan tài niêm phong rồi.”
Vài tháng sau, Hậu mới tổ chức đám cưới lại. Nhưng lần này, không tiệc tùng rình rang, không sân khấu nhạc DJ, chỉ là lễ rước dâu giản dị, trang nghiêm – đúng như bà nội từng mong.
Trên bàn thờ hôm ấy, tấm ảnh bà cụ mỉm cười. Nhẹ nhõm.
“Người mất không cần được tôn vinh bằng sự gấp gáp. Họ cần được tiễn đi bằng tất cả sự thành tâm.”
— Dòng chữ được khắc bên bức hoành phi trong nhà thờ họ Nguyễn.