Năm 1972, ch;iến tr//anh dội lửa xuống vùng quê nghèo miền Trung. Trong một đêm mưa bo;;m, chị Hòa – mới sinh con được ba ngày – ôm đứa bé còn đỏ hỏn trong tay, chạy về phía rừng để tránh đ;ạn. Đ;ạn bay rít trên đầu, bo;/ m rung mặt đất, chị vấp ngã. Trong khoảnh khắc hỗn lo;ạn, một bóng lính xuất hiện trước mặt – không phải lính mình mà của địch. Gương mặt anh ta trẻ, lạ, trắng bóc, tay giơ súng, mắt bối rối.
Đứa trẻ khóc thét lên.
Không ai biết điều gì xảy ra sau đó. Khi dân làng tìm thấy chị Hòa, chị chỉ còn hai tay trống rỗng và một tiếng gào không có âm thanh. Chị bị c;/âm từ đó.
Người ta đồn, lính địch bế con chị đi. Có người nói họ mang nó về nước, có người bảo đứa trẻ ch;/ết từ đêm ấy. Nhưng chị Hòa vẫn ngồi trước thềm nhà mỗi chiều, mắt dõi về cuối con đường đất đỏ, như thể có ai đó sẽ trở lại.
Gần 50 năm sau, làng quê đã lên điện, có cột sóng, có Internet, nhưng vẫn còn nghèo. Một ngày bỗng có người đàn ông ngoại quốc, tóc bạc, cao lớn, ăn mặc lịch thiệp, dừng xe trước cổng làng. Ông không nói tiếng Việt, nhưng cầm theo một bức ảnh cũ: ảnh một đứa bé đ;ỏ hỏ;;n quấn khăn, và một tấm vải thêu dòng chữ: “Thằng Bình – con của mẹ Hòa”.
0
Phiên dịch đi theo nói lại với bà Hòa, bà nghe xong thì ru;/n rẩ//y bật khóc, cả làng chế;;t lặng, hóa …