Năm ấy, ở một góc phố nhỏ Sài Gòn, giữa cái nắng oi ả, ông Tư và bà Sáu — hai vợ chồng già bán vé số dạo — đang chuẩn bị thu dọn sạp tạm bợ cuối ngày thì thấy một cô bé tầm sáu, bảy tuổi đứng khóc nức nở bên gốc cây.
“Con lạc cha mẹ hả?” — bà Sáu nhẹ nhàng hỏi.
Cô bé gật đầu, nước mắt ngấn dài trên đôi má lấm lem. Quần áo em không rách nát, nhưng đã lấm bụi đường, khuôn mặt thì hoảng loạn và mệt mỏi.
Ông Tư không nói gì, chỉ lấy chiếc bánh bao còn lại trong túi đưa cho em, còn bà Sáu ôm cô bé vào lòng, như ôm cháu ruột. Họ không có nhiều tiền, nhưng tối đó, họ nhường phần cơm cho cô bé, trải chiếu cho em nằm ngủ cạnh, rồi sáng sớm hôm sau dẫn đến đồn công an báo.
Mấy hôm sau, cha mẹ cô bé đến nhận lại con, họ khóc lóc cảm ơn rối rít, dúi vào tay ông bà vài tờ tiền nhưng hai người nhất quyết không nhận.
“Con bé an toàn là tụi tôi mừng rồi.”
Cô bé lúc đó chỉ biết cúi đầu chào, rồi chạy lại ôm lấy bà Sáu thật chặt.
Con hẻm nhỏ giờ đã đông đúc, nhà cửa chen chúc, nhưng góc ngã tư cũ, nơi ông Tư bà Sáu vẫn ngồi với xấp vé số, chẳng thay đổi là bao.
Một buổi chiều nắng nhạt, khi hai người đang co ro tránh gió thì tiếng động cơ ầm ầm vang lên. Một đoàn siêu xe màu đen bóng loáng rẽ vào hẻm, làm người dân quanh đó ngạc nhiên. Một chiếc dừng lại ngay trước mặt ông bà.
Cửa xe mở ra. Một cô gái trẻ bước xuống. Cao ráo, sang trọng, trên người là bộ váy trắng tinh tế và ánh mắt long lanh như có điều gì chực vỡ òa.
“Ông Tư… Bà Sáu… còn nhớ con không?”
Hai ông bà ngỡ ngàng. Một lúc sau, bà Sáu mới nhận ra cái lúm đồng tiền quen thuộc khi cô gái cười — là cô bé năm xưa.
“Trời đất ơi… con bé lạc năm nào đây mà!”
Cô gái ôm chầm lấy hai người, nước mắt lăn dài. Cô kể, sau biến cố đó, cha mẹ cô cho đi du học. Cô thành đạt, mở công ty riêng, nhưng luôn nhớ về hai ông bà đã cưu mang khi mình hoảng loạn và lạc lõng nhất.
“Con tìm lại chỗ này bao lâu nay. Hôm nay là sinh nhật con, và con muốn tặng món quà sinh nhật này cho hai người.”
Cô ra hiệu. Một nhân viên bước tới, đưa hai ông bà chiếc hộp đỏ. Bên trong là chìa khóa một căn nhà nhỏ tại Đà Lạt, cùng sổ tiết kiệm đứng tên ông bà trị giá 2 tỷ đồng.
Ông Tư sững sờ. Bà Sáu thì bật khóc.
“Trời ơi… sao con làm vầy… tụi tui có làm gì đâu…”
“Chính ông bà đã dạy con điều đầu tiên: lòng tốt không cần đền đáp. Nhưng hôm nay… để con được làm điều đó, như một người cháu, dành cho ông bà mình.”
Cả con hẻm chiều đó xôn xao. Nhưng giữa những ánh mắt hiếu kỳ và tiếng xe, chỉ có hai ông bà già nghẹn ngào trong vòng tay cô gái — món quà lớn nhất họ từng nhận, không phải là tiền hay nhà, mà là tình người được trả lại sau bao năm bằng sự ấm áp và lòng biết ơn sâu sắc.