Chồng tôi bị cả nhà cười chê vì mang tráp ăn hỏi đến bằng dàn xe máy cà tàng, mẹ tôi còn không thèm liếc mắt nhìn cho đến lúc hộp lễ đen được mở ra, cả nhà gái há hốc mồm khi thấy bên trong không phải là tiền mà chính là…

 

Sáng hôm đó, con ngõ nhỏ quê tôi nhộn nhịp chưa từng thấy. Gia đình tôi – bên gái – căng rạp, bày biện tráp đón nhà trai. Mẹ tôi không giấu nổi vẻ lo lắng, nhưng cũng xen chút tự hào:

“Con gái mình xinh đẹp, giỏi giang, lại là nhân viên ngân hàng. Lấy được rể thế nào cũng phải môn đăng hộ đối!”

Thế nhưng chỉ 30 phút sau, khi nhà trai xuất hiện, toàn bộ không khí đổi hẳn.

Không có xe ô tô đen bóng, không có dàn xe sang biển đẹp. Thay vào đó, 5 chiếc xe máy cà tàng, chiếc thì long yên, chiếc thì tróc sơn, tiếng pô còn kêu “phành phạch”. Trên mỗi xe là một chàng trai ăn mặc chỉn chu, cầm tráp đỏ nhưng cười gượng giữa những ánh mắt… xì xào, giễu cợt.

“Cái này mà gọi là đi ăn hỏi hả trời?”
“Nhìn như đội sửa xe lưu động…” – dì Sáu cười hả hê.

Mẹ tôi đứng dậy, lạnh mặt, không thèm ra đón. Bà còn buông một câu xanh rờn:

“Chẳng hiểu con gái tôi nghĩ gì mà đòi lấy cái thằng nghèo rớt mồng tơi này…”

Tôi thì lặng người, lòng xót xa.

Lễ lạt diễn ra trong không khí ngượng ngùng. Mẹ tôi lạnh nhạt, họ hàng nói móc, chỉ có tôi và anh – chồng tương lai – cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh.

Đến lúc trao lễ đen – cái hộp thường đựng tiền nộp để “mua trầu” theo phong tục – ai cũng nghĩ sẽ là vài chục triệu lẻ loi cho có hình thức.

Nhưng khi hộp được mở ra…

Không phải là tiền.
Mà là… một xấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, bản chính.

Và dưới đó là bản vẽ thiết kế nhà 2 tầng, kèm hợp đồng xây dựng nhà phố trị giá 2,8 tỷ.

Cả nhà tôi há hốc miệng.

Mẹ tôi choáng váng, ngồi phịch xuống ghế. Dì Sáu lắp bắp:

“Ủa… cái này là sao?”

Anh – chồng tôi – lúc đó mới nhẹ nhàng đứng lên, lễ phép:

“Con xin phép gửi lễ đen là phần tài sản con dành để xây tổ ấm cho vợ tương lai. Nhà chưa có ô tô, nhưng con có đất đứng tên, có kế hoạch dài hạn, có đủ bản lĩnh để lo cho con gái bác cả đời.”

Sau bữa lễ, tôi mới kể cho mẹ nghe:

“Anh không thuê xe xịn, không mượn oai. Mấy chiếc xe cà tàng đó là của các anh trong xưởng anh làm việc. Anh làm kỹ sư cơ khí, họ là anh em thân thiết, đi cùng anh từ lúc chưa có gì. Anh nói: Cưới vợ là chuyện cả đời, không cần tô vẽ.

Mẹ tôi rơi nước mắt. Bà nắm tay tôi:

“Mẹ sai rồi. Mẹ nhìn sai người.”

Related Posts

A homeless mother collapsed on the sidewalk — until a billionaire stopped and realized the twins looked exactly like him…

The morning haze still clung to the streets of Los Angeles when Danielle Brooks, her body weakened from exhaustion and hunger, stumbled along the sidewalk of Sunset Boulevard….

“Five Years Ago, My Daughter Vanϊshed. Yesterday, A Crayon Drawing Changed Everything.

“Five Years Ago, My Daughter Vanϊshed. Yesterday, A Crayon Drawing Changed Everything.I still remember the smell of apple slices and peanut butter. That was the snack I…

A Weekend Boat Trip Turned into 12 Years of Mystery — Until One Letter Changed Everything…

The morning sunlight shimmered across the Charleston Harbor, a golden path stretching over calm waves. Margaret Lane stood on the wooden dock, hugging her arms against the…

He was on his way to the most important job interview of his life… until he saw a young woman collapse in the middle of a busy street. Helping her meant losing everything he’d worked for. But what Aaron didn’t know was this: the girl he saved wasn’t just anyone— and the truth waiting for him a week later would change his entire future…

The afternoon sun blazed over downtown Seattle as Aaron Whitlock rushed along Weston Avenue, clutching a folder with his freshly printed résumé. He had spent weeks preparing…

The small town of Hollow Creek was once known as a quiet, deeply religious community—a place where almost everyone knew one another, and the church was the heart of every Sunday.

The small town of Hollow Creek was once known as a quiet, deeply religious community—a place where almost everyone knew one another, and the church was the…

I came home after six months of training and found the house dark, cold like a morgue. When I opened the door, Victor looked at me, lips trembling and blue, whispering, “Jenna…

I came home after six months of training and found the house dark, cold like a morgue. When I opened the door, Victor looked at me, lips…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *