Ngày bà Hòa chia tài sản, mọi người xôn xao cả xóm. Bà có hai người con: Tuấn, con trai cả, và Lan, cô con gái út. Cả đời lam lũ, vợ chồng bà Hòa chỉ tích cóp được mảnh đất cùng chút của để dành — khoảng 10 cây vàng và một căn nhà cấp 4.
“Tuấn là con trai, còn phải lo việc lớn. Còn con gái… có chồng rồi, theo chồng. Tao cho Tuấn 10 cây vàng. Lan thì… một chỉ thôi, nhưng ở lại nhà lo cho mẹ đến lúc mẹ già yếu.”
Không ai được hỏi ý kiến.
Lan nghe vậy, chỉ cúi đầu, nước mắt ứa ra. Cô im lặng như đã quen với sự phân biệt từ nhỏ: Tuấn được đi học, còn cô nghỉ học sớm đi phụ bán ngoài chợ. Tuấn được nuông chiều, còn cô phải chăm mẹ từ khi ba mất.
Tuấn cầm vàng rồi về thành phố, lâu lâu gửi vài tin nhắn. Còn Lan thì ở lại căn nhà cũ, chợ búa tảo tần, chăm mẹ từng viên thuốc.
**
Năm tháng trôi qua, bà Hòa bệnh nặng. Những đêm sốt mê man, người lau mình, nấu cháo, đỡ bà đi vệ sinh… vẫn là Lan. Tuấn có về, nhưng chỉ ngồi chốc lát rồi lại về khách sạn, sợ “bụi, bệnh”.
Một lần, bà Hòa đau đến nỗi khóc, nắm tay Lan run run:
“Má… má sai rồi phải không con?”
Lan nhìn mẹ, không trả lời. Cô chỉ đưa tay vỗ nhẹ, nhỏ nhẹ như ru một đứa trẻ:
“Má cứ nghỉ đi, đừng nghĩ gì hết.”
**
Bà Hòa mất trong vòng tay Lan. Sau tang lễ, Tuấn yêu cầu chia lại căn nhà.
“Nó cũng đáng giá, không thể để Lan giữ hết. Vàng tao xài hết rồi.”
Lan chỉ cười, rồi rút từ ngăn tủ sổ đỏ đứng tên mẹ, cùng một tờ giấy viết tay cũ, có chữ ký run rẩy của bà Hòa:
“Tôi, Hòa, để lại toàn bộ căn nhà này cho con gái Lan, là người đã chăm sóc tôi đến cuối đời.”
Tuấn sững người.
Lan không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ bước ra cửa, dưới ánh chiều tà, lòng không còn giận dữ — chỉ là một chút tiếc thương, cho một người mẹ đã yêu thương… nhưng thiên vị sai cách.