Cho cháu trai ở nhờ 4 năm, đến khi bảo chuyển đi để xây nhà mới thì cháu nói chẳng nhẽ 4 năm cháu làm việc nhà cho nhà mình không công, chú nên trả cho cháu 200 triệu?
Tôi là người đàn ông ngoài 50, con cái đã yên bề gia thất, giờ chỉ muốn xây lại căn nhà cũ để vợ chồng tôi có chỗ dưỡng già. Nhưng đời đâu ngờ có ngày… bị chính cháu ruột lật mặt!
Cách đây 4 năm, thằng cháu trai – con của em r/uột tôi – ra Hà Nội học đại học. Nhà nó nghèo, lại ở quê xa nên tôi thương, bảo:
“Thôi, lên ở với chú. Ở nhờ vài năm cho đỡ tốn kém, coi như giúp đỡ nhau trong nhà.”
Nó mừng rỡ, dọn vào căn phòng nhỏ tầng 2 nhà tôi. Vợ chồng tôi khi ấy không nghĩ nhiều, chỉ coi như thêm đứa con, lo ăn ở, sinh hoạt cho nó đầy đủ.
4 năm trôi qua, nó tốt nghiệp, đi làm được hơn nửa năm, vẫn chưa ra riêng. Tôi bắt đầu bàn với vợ:
“Giờ có ít tiền, mình phá căn nhà cũ xây lại đi. Gọi thằng T. ra thuê chỗ ở tạm.”
Tối hôm đó, tôi nói thẳng với nó:
“T., giờ chú xây nhà, cháu ra ngoài thuê trọ hộ chú một thời gian nhé. Khi nào xây xong, cháu muốn về chơi thì cứ thoải mái.”
Không ngờ, nó nhìn tôi một hồi, rồi lạnh tanh đáp:
“Chú bảo cháu ra thì cháu đi. Nhưng 4 năm qua cháu ở đây, nấu cơm, dọn dẹp, lau nhà, đổ rác… chẳng lẽ chú nghĩ cháu làm không công à? Cháu tính sơ sơ mỗi tháng 4 triệu tiền công là rẻ rồi. Vậy chú trả cháu 200 triệu đi rồi cháu đi.” Nói rồi cháu nó đưa ra 1 tờ giấy…..
Tôi đứng sững người. Vợ tôi h/á hố/c mồm không tin nổi.
Tôi gằn giọng…….
Tôi gằn giọng, nén cơn giận trong lòng:
– “Cháu nói cái gì vậy? Nhà này nuôi cháu ăn, cho ở miễn phí 4 năm trời, điện nước, cơm nước… có thiếu cháu bữa nào? Cháu coi đó không phải là công ơn thì còn gì nữa? Vậy mà giờ cháu quay sang đòi tiền công như người làm thuê ư?”
Nó không hề run sợ, còn thản nhiên rút trong cặp ra một tờ giấy, rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước. Trên đó ghi chi chít những “công việc” mà nó cho rằng mình đã làm trong suốt 4 năm: nấu cơm bao nhiêu bữa, dọn nhà bao nhiêu lần, tiền công mỗi tháng 4 triệu… cộng lại thành 200 triệu.
– “Cháu có ghi hết đây. Chú nhìn đi, chẳng lẽ công sức của cháu không đáng gì? Bạn bè cháu đi làm thêm đều có lương, còn cháu, chú nghĩ cháu phải phục vụ cả nhà chú miễn phí sao?”
Vợ tôi sững sờ, nước mắt chực trào:
– “Trời đất ơi, cháu ơi, cô chú coi cháu như con, chưa bao giờ tính toán. Vậy mà cháu lại… lại coi cô chú như người thuê cháu làm việc à?”
Không khí trong phòng đặc quánh, căng thẳng đến nghẹt thở. Tôi nhìn thằng cháu, mà thấy lòng mình tan nát. Bốn năm qua, nó ăn cùng mâm, ngủ trong nhà này, bao lần tôi phải vay mượn thêm để lo tiền ăn học cho nó, chưa từng oán thán một câu. Vậy mà giờ đây, nó biến tất cả thành “hợp đồng lao động không lương”.
Tôi nghiến răng, giọng run run vì vừa giận vừa đau:
– “Nếu cháu đã coi cô chú như người ngoài, thì thôi. Cầm giấy tờ của cháu về đi, chú không trả một đồng nào hết. Cháu muốn coi thường tình nghĩa máu mủ thì cứ việc, nhưng đừng mong lấy đồng nào từ chú!”
Nó im lặng, mặt lạnh như băng, gấp tờ giấy bỏ vào cặp. Trước khi bước ra khỏi nhà, nó ném lại một câu rắn gọn:
– “Chú không trả thì sau này đừng trách cháu!”
Tiếng cửa đóng rầm lại, để lại tôi và vợ ngồi chết lặng. Trong lòng tôi cuộn lên một nỗi đau đớn khó tả – đau vì tình ruột thịt nay hóa xa lạ, đau vì lòng tốt đặt nhầm chỗ, và đau nhất là thấy đứa cháu mà mình từng thương như con, giờ quay lưng tính toán từng đồng bạc.