Chị gái lấy chồng giám đốc nhưng không gửi cho mẹ đ/ẻ 1 đồng, đã thế anh rể còn gọi cho tôi nói hai từ c/h/í m/ạ/ng

Mẹ tôi cả đời tần tảo, một mình nuôi hai chị em khôn lớn sau khi bố bỏ đi. Tôi luôn tự hứa sẽ đền đáp, nhưng vẫn thầm hy vọng chị gái – người may mắn lấy được chồng giám đốc, sống trong biệt thự, đi xe sang – sẽ đỡ đần mẹ nhiều hơn.

Thế nhưng, suốt ba năm chị về nhà chồng, mẹ vẫn sống trong căn nhà cấp 4 d/ộ/t n/á/t, chẳng thấy chị gửi về một đồng. Mỗi lần mẹ gợi chuyện, chị đều cười trừ:
– “Anh ấy bảo con phải giữ thể diện cho nhà chồng, đừng để người ta nghĩ mình b/ò/n r/út…”

Tối hôm đó, khi nhìn thấy mẹ l/é/n đếm từng tờ tiền lẻ để mua thuốc huyết áp, tôi không kìm được, nhắn cho chị một tin:

“Chị giàu thế, sao không phụ mẹ chút gì? Mẹ ốm cũng chẳng thấy chị gửi nổi vài trăm nghìn. Chị có còn coi mẹ là mẹ không?”

Chị im lặng, không trả lời. Tôi cứ nghĩ chị tự ái, không ngờ hôm sau, điện thoại tôi rung lên – là anh rể.
Giọng anh lạnh như băng:

– “Em nghĩ em là ai mà dám tr/ách vợ anh? Nhà anh không thiếu tiền, nhưng tiền đó không phải để ‘nuôi’ gia đình em. Anh cưới vợ, không cưới cả nhà em. Mẹ em khó khăn thì em tự lo, đừng nhìn vào vợ anh.”
Tôi sững người, ti/m nh/ó/i bu/ố/t. Anh nói tiếp, từng chữ như l/ư/ỡ/i d/a/o:

– “Và nói cho rõ, từ nay đừng nhắn tin ‘dạy dỗ’ vợ anh nữa. Anh không muốn cô ấy phải x/ấ/u h/ổ với nhà chồng. Anh không n/ợ gì gia đình em hết!”

Tôi cầm điện thoại, nước mắt ứa ra. Từ xa, mẹ hỏi vọng:

– “Ai gọi thế con?”

Tôi nghẹn ngào, không dám nói. Vì trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra một sự thật tàn nhẫn: chị gái giờ thuộc về một thế giới khác, còn mẹ con tôi… chỉ đứng ngoài cánh cửa.

Sau cuộc gọi lạnh lùng của anh rể, tôi im lặng. Nhưng trong lòng, một vết rạn đã in hằn. Tôi không còn nhắc chuyện tiền nong nữa, chỉ lặng lẽ tự xoay xở lo cho mẹ.
Những ngày mưa dột, tôi đi chắp lại mái tôn. Những đêm mẹ khó thở, tôi chở mẹ vào bệnh viện, run rẩy ký giấy tạm ứng viện phí. Tôi nhắn cho chị, chỉ mong chị về thăm mẹ một lần, nhưng lần nào chị cũng viện cớ:
– “Anh ấy bận lắm, nhà chồng có việc, để khi nào rảnh chị về.”

Thế rồi “khi nào rảnh” không bao giờ đến.

Mẹ yếu dần, nằm li///ệ//t giư/ờ//ng. Bàn tay mẹ gầy khô, nắm lấy tay tôi nói 8 chữ…….

…“Đừng giận chị con, hãy thương nó nhiều.”

Tôi cắn chặt môi, gật đầu, nước mắt tràn mi. Mẹ vẫn vậy – suốt đời nhường nhịn, suốt đời bao dung, kể cả khi chính người mẹ cần được yêu thương nhất.

Tôi ghé đầu vào lòng mẹ, cố giữ cho tiếng nấc không bật ra. Bên ngoài, gió lùa qua khe mái tôn cũ, xào xạc như tiếng thì thầm của thời gian. Căn nhà nhỏ giờ chỉ còn hai mẹ con, một già yếu, một thì quần quật lo toan.

Những ngày sau đó, mẹ yếu nhanh. Tôi phải xin nghỉ làm ở tiệm bánh, ở nhà chăm mẹ. Có hôm, không còn tiền mua cháo, tôi nấu nước cơm chan ít muối, đút từng thìa cho mẹ, lòng nghẹn đắng.

Tôi nhắn cho chị lần cuối:

“Mẹ yếu lắm rồi. Nếu còn thương mẹ, xin về một lần. Một lần thôi.”

Tin nhắn chỉ báo “đã xem”, rồi lặng im.

Mẹ ra đi vào một buổi sáng đầy nắng, khi tiếng chim ngoài sân vẫn ríu rít gọi ngày mới. Tôi nắm lấy tay mẹ, lạnh ngắt, mà đôi mắt vẫn khép hờ như còn đợi. Tôi cắn răng làm lễ tang chu toàn. Họ hàng đến hỏi: “Chị mày không về à?” Tôi chỉ lặng thinh.

Đến chiều hôm sau, chị mới về. Bước xuống từ chiếc xe hơi bóng loáng, váy áo thơm mùi nước hoa đắt tiền, mặt vẫn trang điểm nhẹ. Chị đến bên linh cữu, quỳ xuống, khóc – nhưng tôi không biết đó là nước mắt của nỗi đau… hay là nước mắt của một vai diễn muộn màng.

Sau lễ an táng, chị kéo tôi ra một góc, nghẹn ngào:
– “Chị xin lỗi… Anh ấy không cho chị về. Chị… chị cũng khổ tâm lắm…”

Tôi không còn giận. Chỉ mệt. Tôi nói khẽ:
– “Mẹ không còn nữa rồi. Chị có khổ tâm hay không, mẹ cũng không biết nữa đâu.”

Rồi tôi quay đi, để chị đứng đó với sự ân hận muộn màng.

Tối hôm đó, tôi dọn lại giường mẹ, lật chiếc gối cũ. Dưới lớp vải rách, tôi thấy một phong bì nhỏ, bên trong là mấy trăm nghìn tiền lẻ và một mảnh giấy mẹ viết run run:

“Để dành mua áo ấm cho em nó mùa đông. Mẹ không sống mãi được.”

Tôi ôm lấy mảnh giấy, gục xuống, khóc như đứa trẻ…

Chị có thể thuộc về một thế giới khác. Nhưng tôi – tôi sẽ sống để làm điều mà mẹ mong nhất:
Yêu thương – và không bỏ rơi bất kỳ ai mà mình gọi là “gia đình.”

Related Posts

She set the paper on my scorching hood like it might burn a hole through both of us. Ink bled where sweat and tears had fallen. In a voice barely bigger than a whisper she said, “If you look scary, could you please use it for me?”

She set the paper on my scorching hood like it might burn a hole through both of us. Ink bled where sweat and tears had fallen. In…

“Bring in the exhibit,” the bailiff said. The defendant stared at his shackled hands, jaw clenched, tattoos peeking from a frayed orange sleeve. Everyone expected tears from the victim’s owner, a stern warning from the judge, and years in state prison.

“Bring in the exhibit,” the bailiff said. The defendant stared at his shackled hands, jaw clenched, tattoos peeking from a frayed orange sleeve. Everyone expected tears from…

Before the crowd, my father’s hand struck my face, his voice thundered, “You don’t belong here!” Yet as the earth trembled with the footsteps of 400 Navy SEALs rallying to my side, the rage in his eyes melted into fear…..

Before the crowd, my father’s hand struck my face, his voice thundered, “You don’t belong here!” Yet as the earth trembled with the footsteps of 400 Navy…

The flames licked higher, tearing through cloth that once draped proudly over battles long past. An 81-year-old veteran stood helpless on his porch, tears streaking his weathered face as thugs laughed, stomping out the ashes of his American flag. What they didn’t know, the roar of 50 Harleys was already on its way.

The flames licked higher, tearing through cloth that once draped proudly over battles long past. An 81-year-old veteran stood helpless on his porch, tears streaking his weathered…

She kissed a billionaire lost in a coma, certain he’d never know — until his arms wrapped around her….

She kissed a billionaire lost in a coma, certain he’d never know — until his arms wrapped around her….The rhythmic beep of the heart monitor was the…

15 Children Vanished on a Field Trip in 1995 — 30 Years Later, the School Bus Is Found Buried..

15 Children Vanished on a Field Trip in 1995 — 30 Years Later, the School Bus Is Found Buried..It was May 12, 1995, a warm Friday morning…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *