Chị Lan là con cả trong một gia đình nghèo ở miền Trung. Bố mẹ mất sớm trong một vụ tai nạn giao thông khi chị mới 18 tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba. Hôm ấy, khi người ta gọi chị ra nhận xác bố mẹ, chị chỉ biết gào khóc rồi lặng lẽ ký vào biên bản. Từ đó, chị trở thành trụ cột gia đình, thay bố mẹ nuôi hai đứa em: Hùng – khi ấy mới học lớp 7, và Mai – mới lên lớp 5.
Chị gác lại giấc mơ vào đại học, xin làm công nhân ở khu công nghiệp Bình Dương. Những đồng lương ít ỏi từ nhà máy, chị gom góp gửi về từng đồng lo cho hai em ăn học. Không chỉ làm ca đêm, chị còn tranh thủ làm thêm giờ, phụ bán quán cơm, dọn dẹp nhà cho người ta. Mười mấy năm trôi qua, lưng chị còng đi, tóc đã lấm tấm bạc. Nhưng trong từng lời chị nói, chưa bao giờ than thở một câu.
Hùng đỗ Đại học Y Dược TP.HCM, Mai thi đậu thủ khoa đầu vào Trường Đại học Sư phạm Hà Nội. Ngày biết tin, chị Lan khóc, nhưng không khóc vì buồn. Là lần đầu tiên trong nhiều năm, chị cảm thấy sự hi sinh của mình có ý nghĩa.
Sau khi ra trường, Hùng trở thành bác sĩ chuyên khoa giỏi, Mai được mời giảng dạy tại một trường danh tiếng. Hai người em âm thầm mua tặng chị một căn biệt thự trị giá 15 tỷ đồng ở ngoại ô thành phố. Hôm dọn vào nhà mới, chị vẫn ngỡ như đang nằm mơ. “Chị chỉ cần tụi em khỏe mạnh, thành người, chứ đâu mong được gì nhiều,” chị nghẹn ngào nói.
Thế nhưng, sóng gió bắt đầu kéo đến…
Họ hàng bên nội – những người từng quay lưng, từng khinh khi chị vì nghèo – giờ lại kéo đến. Họ bảo căn biệt thự đó là “của cải của tổ tiên”, là “phần mà con cháu họ Nguyễn phải được chia”. Có người còn đòi kiện ra tòa đòi “chia lại tài sản”. Họ chìa ra vài tấm giấy cũ kỹ, lập luận rằng mảnh đất này ngày xưa là phần của ông bà nội để lại, đáng lý “phải là của chung”.
Chị Lan không đôi co. Chị chỉ im lặng, đưa ra giấy tờ mua bán đàng hoàng, sổ hồng đứng tên chị, do hai em đứng ra lo toàn bộ. Khi không thể moi được gì, họ quay sang chì chiết:
“Đồ đàn bà không chồng, tưởng làm chị mà ngon à? Tài sản có từ đâu nếu không nhờ họ tộc?”
Ngày ra tòa, Hùng đứng dậy phát biểu:
“Nếu không có chị tôi, tôi đã không sống nổi sau cái ngày bố mẹ mất. Nếu không có chị tôi, tôi không có ngày hôm nay. Căn nhà này không phải nhờ họ tộc, mà nhờ công người phụ nữ đã hi sinh cả tuổi xuân vì hai đứa em.”
Tòa bác đơn kiện. Đằng nội lẳng lặng rút lui, không một lời xin lỗi.
Tối hôm đó, trong căn biệt thự sáng đèn, chị Lan ngồi giữa hai đứa em, nở nụ cười nhẹ nhàng, bình yên. Bên ngoài kia, người ta vẫn bàn tán về một “người chị gái nuôi em nên người”. Nhưng với chị, đó không phải là hi sinh – đó là tình yêu.