Cha của ba anh em – ông Cường – mất trong một buổi chiều mưa lạnh lẽo tại viện dưỡng lão. Không có ai trong số ba người con bên cạnh ông vào phút cuối. Họ đều bận – họp, công tác, trễ máy bay – những lý do hợp lý của người thành đạt.
Ông Cường từng là giáo viên dạy văn, cả đời thanh liêm, sống vì con cái. Vợ mất sớm, ông ở vậy nuôi ba con khôn lớn: Thành – giám đốc ngân hàng, Mai – bác sĩ trưởng khoa, và Khánh – kỹ sư công nghệ định cư Mỹ. Khi về già, ông chủ động xin vào viện dưỡng lão vì “các con đều bận cả”. Không ai phản đối.
Ngày ông mất, viện gọi điện. Cả ba anh em sắp xếp bay về. Lễ tang được tổ chức giản dị theo đúng di nguyện của cha. Sau ba ngày, giám đốc viện dẫn họ vào căn phòng nhỏ nơi ông sống những năm cuối đời, nói:
– “Ông cụ bảo, không để lại tài sản gì ngoài một lời nhắn cuối. Ba vị cứ vào xem.”
Ba người bước vào. Phòng đơn sơ, gọn gàng. Trên chiếc bảng đen nhỏ treo tường – nơi ông vẫn dùng để dạy chữ cho mấy cụ trong viện – là một dòng chữ nguệch ngoạc bằng viên phấn trắng:
“Tôi không cần các con đến bên tôi khi tôi thành tro bụi. Tôi chỉ ước một lần, các con ngồi ăn với tôi một bữa cơm đơn giản như ngày xưa. Chỉ một lần thôi…”
Ba người con đứng lặng. Cả ba từng gửi tiền, từng thuê người chăm, từng gọi điện hỏi thăm… nhưng chưa ai dành một ngày về ngồi ăn với cha. Không ai biết ông cô đơn đến thế. Không ai ngờ “di chúc” lại là dòng chữ đau đớn hơn mọi lời trách móc.
Thành ngồi phịch xuống giường cha, khóc không thành tiếng. Mai nấc nghẹn. Khánh run rẩy chạm tay vào dòng chữ, như muốn xóa đi, nhưng càng xóa lại càng rõ.
Không ai ngờ, điều cha để lại không phải là đất đai, sổ tiết kiệm hay nhà cửa. Mà là sự trống vắng – để lại trong lòng họ một khoảng trống không gì bù đắp nổi.