Minh 24 tuổi, làm barista kiêm người chơi guitar mỗi tối ở một quán cà phê nhỏ khuất trong con hẻm quận 3. Quán có cái tên nhẹ nhàng – “Tháng Ba Nhẹ Nhàng”. Mỗi tối, ánh đèn vàng dịu trải lên những bộ bàn gỗ mộc, tiếng acoustic mộc mạc vang lên như vỗ về những tâm hồn mệt mỏi. Ở đây, Minh không chỉ pha cà phê – cậu kể chuyện qua âm nhạc, bằng những bản cover buồn bã hay bài hát tự viết chưa từng đặt tên.
Chính ở nơi ấy, Minh gặp bà Lan – một người phụ nữ 52 tuổi, từng trải, ăn mặc thanh lịch nhưng không phô trương. Bà thường ngồi ở góc quen thuộc, gọi một ly cà phê đen không đường, không đá. Không ai biết bà làm gì, chỉ biết thỉnh thoảng có tài xế riêng đến đón bằng xe sang. Nhân viên trong quán gọi bà là “nữ đại gia cô độc”.
Minh ban đầu chỉ thấy bà là một vị khách lạ: luôn đến một mình, luôn ngồi rất lâu, nhưng ánh mắt bà thì lặng và buồn như thể đang lắng nghe điều gì từ quá khứ.
Một hôm, sau bản nhạc Diễm Xưa, bà Lan bước đến nói với Minh:
– “Cậu chơi bài này như thể từng sống qua cả một đời người.”
Câu nói ấy là khởi đầu của những cuộc trò chuyện ngắn nhưng sâu. Rồi dài hơn. Bà Lan kể về thời tuổi trẻ, về cuộc hôn nhân với người chồng bận bịu, về đứa con đi du học rồi chẳng bao giờ về ăn Tết. Minh kể về ước mơ làm nhạc sĩ, về mẹ mất sớm và những tháng ngày bươn chải.
Không ai trong quán biết khi nào Minh bắt đầu đưa bà Lan về sau mỗi buổi chơi nhạc, hay khi nào cậu bắt đầu cảm thấy thiếu bà mỗi khi bà không đến.
Tin đồn bắt đầu lan ra: “Minh quen bà đại gia!”, “Chắc là vì tiền!”, “Cô ta chắc cũng cô đơn thôi.” Nhưng cả Minh và bà Lan đều lặng im, như thể mối quan hệ ấy không cần được định nghĩa. Họ là hai mảnh ghép lạc lõng, vô tình tìm thấy sự bình yên nơi đối phương.
Một đêm, sau bản Cát Bụi, bà Lan hỏi:
– “Nếu một ngày tôi rời đi, cậu sẽ buồn chứ?”
Minh cười nhẹ:
– “Bà là bản nhạc đẹp nhất từng bước vào đời tôi. Dù có rời đi, nó vẫn sẽ vang trong trí nhớ của tôi mãi.”
Rồi bà Lan thật sự rời đi. Một chuyến đi nước ngoài “ngắn thôi”, nhưng không có ngày trở lại. Chỉ để lại cho Minh một bức thư và một cuốn sổ tay bìa da cũ, trong đó là hàng trăm trang nhật ký bà viết về những ngày ngồi trong quán, về tiếng guitar, về cậu.
Minh vẫn ở lại quán cà phê cũ, vẫn chơi nhạc mỗi tối. Nhưng giờ, bài hát nào cũng có chút gì da diết hơn, như thể dành cho một người không còn ở đó, nhưng chưa bao giờ rời đi khỏi tim cậu.