Làng Đông Xá vốn yên bình, nằm nép mình bên những ngọn đồi thấp và rặng tre xanh rì. Ở cuối làng có một cái hồ nhỏ, nước trong veo, là nơi bọn trẻ con hay tụ tập nghịch ngợm vào những buổi chiều hè oi ả.
Chiều hôm đó, như thường lệ, bé Khôi – một cậu bé 6 tuổi lanh lợi và hay cười – xin mẹ ra hồ chơi cùng mấy đứa bạn. Mẹ Khôi đang bận dở tay, chỉ dặn với theo:
“Chơi gần bờ thôi, không được xuống nước nghe chưa!”
Cậu bé gật đầu rồi chạy biến đi.
Nhưng đến khi trời tối, vẫn không thấy Khôi về. Bố mẹ cậu hoảng hốt, gọi hàng xóm đi tìm. Tin đồn “Khôi rơi xuống hồ” nhanh chóng lan khắp làng.
Suốt 3 ngày 3 đêm, cả làng lội hồ mò xác, lặn từng mét nước đục. Họ dựng lều canh trực bên bờ, thắp nhang khấn vái. Có người còn mời cả thầy cúng về làm lễ. Nhưng hồ vẫn im lìm. Không một dấu hiệu. Không một tia hy vọng.
Một tuần trôi qua. Không ai còn nghĩ đến điều kỳ vọng nữa. Nỗi đau như hằn vào không khí, vào những ánh mắt cúi đầu và tiếng khóc câm lặng của người mẹ.
Cho đến chiều ngày thứ 8, bác tổ trưởng dân phố – trong lúc đi rà soát lần cuối những nhà gần hồ – mới gợi ý:
“Sao mình không thử kiểm tra camera nhà chú Dưỡng? Nhà chú ấy gần hồ nhất mà.”
Bố mẹ Khôi như bừng tỉnh, chạy theo bác Dưỡng sang kiểm tra. Chiếc camera an ninh trước cổng nhà quay ra hồ – vốn chỉ dùng để chống trộm – giờ trở thành hy vọng cuối cùng.
Bác Dưỡng tua lại video đúng thời điểm chiều hôm Khôi mất tích. Màn hình hiện lên hình ảnh quen thuộc: Khôi chạy tung tăng, cười nói một mình, đi dọc mép hồ. Không có đứa trẻ nào khác. Bố mẹ cậu chết lặng nhìn bóng dáng con trai.
Và rồi…
Khung hình chuyển động.
Khôi dừng lại.
Cậu bé đứng thẳng, bất động… như đang nhìn ai đó.
Trên màn hình, không có ai khác. Nhưng ánh mắt Khôi như đang giao tiếp với một người vô hình. Rồi đột ngột, cậu tiến xuống hồ, không một dấu hiệu sợ hãi, không vùng vẫy. Cứ như thể… có ai đó đang dắt tay cậu đi.
Bố mẹ Khôi bật khóc nức nở. Người mẹ ôm mặt gào lên:
“Trời ơi… Con tôi… Tại sao lại như thế…”
Không ai có thể lý giải điều gì đã xảy ra trong khoảnh khắc đó. Cảnh sát vào cuộc, tìm lại được thi thể Khôi dưới lớp bùn sâu bên bờ lau sậy – đúng chỗ mà họ đã lặn hàng chục lần nhưng không hề thấy.
Dân làng thì thầm với nhau rằng:
“Chắc hồ có vong… Hay là… có ai đó đã gọi nó đi…”
Từ hôm đó, cái hồ bị rào kín. Không ai còn dám bén mảng đến gần khi chiều xuống.
Riêng mẹ Khôi, mỗi đêm vẫn lặng lẽ thắp hương bên cửa sổ. Ánh mắt bà nhìn xa xăm về phía hồ, nơi chiếc bóng nhỏ ấy đã từng chạy tung tăng… và rồi tan vào cõi lặng im.