Một buổi tối tháng Năm, điện thoại đường dây nóng 113 reo vang trong trụ sở cảnh sát. Giọng bé gái vang lên, run rẩy và yếu ớt:
– “Chú ơi… bố nhốt cháu trong phòng tắm nhiều ngày rồi. Cháu đói lắm… Cháu sợ…”
Người trực điện thoại lặng đi vài giây. Anh lập tức trấn an:
– “Cháu tên gì? Cháu đang ở đâu? Cứ bình tĩnh, chú sẽ giúp.”
Đầu dây bên kia, bé gái tên Linh, chỉ mới 7 tuổi, giọng mệt mỏi vì đói và sợ hãi. Em không biết rõ địa chỉ, chỉ nhớ vài chi tiết: “Nhà có cửa màu xanh, gần ngã ba có tiệm tạp hóa, phòng tắm có tường nứt.”
Ngay lập tức, trung tâm huy động lực lượng kết hợp với địa phương, rà soát khu vực phù hợp mô tả. Sau hơn 40 phút tìm kiếm căng thẳng trong đêm, họ dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, cũ kỹ. Cửa khóa ngoài. Không tiếng động.
Cảnh sát phá cửa. Trong căn phòng tắm tối tăm, hôi hám, họ tìm thấy Linh – co ro trong góc, người gầy rộc, tóc rối bù, tay ôm chặt chiếc áo cũ. Khi thấy ánh đèn pin và tiếng gọi “Linh ơi!”, em òa khóc nức nở, đôi mắt thất thần bỗng bừng sáng chút hy vọng.
Sau đó, qua điều tra, người cha ruột của Linh – sau khi vợ bỏ đi – đã trở nên nghiện rượu nặng, thường xuyên trút giận lên con gái bằng đòn roi và nhốt em trong phòng tắm hàng giờ, thậm chí nhiều ngày. Bữa ăn duy nhất đôi khi chỉ là một gói mì khô vứt qua khe cửa.
Cuộc gọi của Linh là tia sáng cuối cùng trong chuỗi ngày bị bỏ rơi, đói khát và lặng lẽ chịu đựng.
Kết thúc:
Linh được chuyển đến trung tâm bảo trợ trẻ em. Các bác sĩ xác nhận em bị suy dinh dưỡng nặng nhưng may mắn không nguy hiểm tính mạng. Khi một nữ cảnh sát hỏi:
– “Vì sao con gọi được 113?”
Linh nói nhỏ, mắt ngấn lệ:
– “Hồi trước mẹ con dạy: nếu con gặp nguy hiểm, hãy gọi 113. Hôm nay con sợ quá… mà đói quá rồi…”