Trưa hôm ấy, trời nắng chang chang, ông Hòa – một người đàn ông ngoài 60 tuổi, dáng gầy, làn da rám nắng, lưng còng vì lao động, lặn lội từ quê lên thành phố thăm con gái. Ông đi chuyến xe khách từ tinh mơ, trên vai vác buồng chuối chín cây, tay kia xách túi đồ lỉnh kỉnh toàn quà quê: mớ rau vườn, ít gà ta mới làm sạch, mấy hũ dưa cà. Đó đều là những thứ ông chăm chút, nghĩ con gái ở thành phố thiếu thốn hương vị quê.
Vừa bước qua cửa, con rể – Hùng – mặc sơ mi trắng, tóc vuốt keo bóng loáng, liếc buồng chuối rồi chau mày:
– Trời ạ, ba mang gì vậy? Chuối, rau, cà… nhìn quê mùa quá. Ở đây toàn ăn đồ nhập khẩu, siêu thị đầy cả. Thứ này… đâu có hợp!
Ông Hòa khựng lại, nụ cười trên gương mặt già nua vụt tắt. Mồ hôi lấm tấm trên trán rơi xuống đất. Ông ngượng nghịu:
– Ba ở quê không có gì, chỉ mang mấy thứ nhà trồng… tưởng hai con ăn cho vui…
Nhưng Hùng phẩy tay, kêu người giúp việc đem để ngoài sân, rồi quay lưng gọi điện đặt cơm tiệm. Đến bữa, anh ta bày ra mâm chỉ có rau và 1 đĩa thịt luộc.
Ông Hòa ngồi bên, lòng nặng trĩu. Ông không dám gắp, chỉ nhìn, trong mắt thấp thoáng buồn.
Ngọc – con gái ông – từ đầu đến cuối im lặng quan sát. Trái tim cô như bị bó//p nghẹt. Cô nhớ lại tuổi thơ, cha một mình nuôi mình khôn lớn, tằn tiện từng đồng, chỉ mong con được học hành tử tế. Vậy mà hôm nay, chồng cô – người từng hứa sẽ yêu thương cha mẹ vợ như cha mẹ mình – lại đối xử tệ bạc như thế…Ngọc lập tức làm một việc khiến chồng phải hối hận cả đời..