Biết cô g:ái chồng thuê về làm ô sin là b:;ồ n:hí của anh ta, tôi vẫn vui vẻ giao cho cô ta làm đúng 1 việc này mỗi ngày rồi rung đùi, được 1 tuần thì cô ả chạy mất dé:;p, cho đáng đời loại c:;ướ-p chồng…
Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi tối chồng tôi về nhà, bảo:
– “Em hay mệt, nhà lại rộng, anh tính thuê người phụ việc. Cô này anh quen qua bạn, làm việc chăm chỉ lắm.”
Tôi nhìn qua ảnh cô gái – trẻ, da trắng, mặt sắc sảo. Tôi cười nhẹ: “Ừ, anh cứ quyết.” Nhưng tôi không ngu. Chỉ một lần tình cờ thấy tin nhắn xưng “anh yêu – b;/é ngoan”, tôi đã hiểu hết.
Tôi không đá-nh g;/hen. Cũng không làm ầm.
Tôi đón cô ta vào nhà bằng thái độ lịch sự, thậm chí còn bảo:
– “Chị mệt mỏi, nhà em làm giúp chị hết nhé, đặc biệt là giặt giũ, chị rất kỹ khoản đó.”
Và thế là cho đến 1 ngày, tôi giao cho cô ta đồ ló-/ t, khăn, g-a trải giường rồi để cho cô ta nhìn thấy vết này…
Cô ta nhìn tôi, mặt biến sắc.
Tôi chỉ mỉm cười: “Chị em với nhau, ai lại làm khó nhau…”
Ngày thứ 5, tôi bắt đầu nghe tiếng cô ta gọi điện thoại lầ-m bầ-m với chồng
Cuối cùng ngày thứ 6 cũng đến..
Ngày thứ 6, tôi cố tình đi làm về sớm. Vừa bước vào nhà, tôi nghe thấy tiếng thì thầm trong phòng bếp:
– “Anh à… em không chịu nổi nữa… cái gì cũng bắt em động tay, đặc biệt cái khoản giặt giũ… Em sợ lắm…”
Giọng cô ta run run. Tôi khẽ cười trong bụng, cố tình ho một tiếng rồi đi thẳng vào. Cô nàng giật bắn người, quay mặt đi chỗ khác.
Tôi không nói gì, chỉ đặt thêm một túi quần áo của chồng lên bàn:
– “Nhớ giặt kỹ cái áo này nhé, chồng chị hay mặc lắm. Vết ố trên cổ áo, chị nhạy cảm lắm, không chịu được mùi đâu.”
Cô ta tái mét, run run cầm áo. Tôi thong thả đi lên phòng, rung đùi xem phim, mặc kệ phía dưới rối ren thế nào.
Ngày thứ 7, tôi nghe tiếng đóng cửa cái “rầm”. Chạy xuống thì thấy vali quần áo của cô ta biến mất, dép cũng chẳng còn. Trên bàn, tờ giấy viết nguệch ngoạc: “Em xin nghỉ, không làm nổi nữa.”
Tôi cười ngả nghiêng, ngồi xuống ghế sofa, nhấp ngụm trà nóng:
– “Đáng đời cái loại tưởng dễ ăn…”
Chồng tôi về, thấy tôi ngồi thảnh thơi, hỏi dồn dập:
– “Ơ, con bé đâu? Sao không thấy?”
Tôi nhướng mày, đáp tỉnh bơ:
– “Ai mà chịu nổi cái tính kỹ tính của em. Giặt sai một chút là em bắt làm lại, khổ thân. Chắc nó sợ quá nên chạy rồi.”
Mặt anh ta biến sắc, lúng túng thấy rõ. Tôi nhìn thẳng, ánh mắt sắc như dao:
– “Anh thuê ô sin, hay anh thuê bồ? Anh tính giấu tôi được bao lâu?”
Cả căn nhà im phăng phắc. Anh ta ú ớ không nói thành lời, còn tôi mỉm cười lạnh lùng, hài lòng với màn kịch đã hạ màn.