Bà Nhung sống cùng chồng và hai con: một trai, một gái. Chồng bà mất sớm vì bệnh tim. Bao năm qua, bà tần tảo nuôi con khôn lớn, dành dụm từng đồng từ mảnh vườn, thửa ruộng, rồi chiếc sạp bán rau ở chợ quê. Căn nhà cấp bốn cũ kỹ nhưng đầy ắp tiếng cười, và hơn hết là tình yêu thương của người mẹ đơn thân dành cho hai con.
Thằng Cường – con trai cả – học hành chỉ tàm tạm nhưng tính lanh lợi, đi làm sớm và lấy vợ thành phố. Vợ chồng nó về quê thăm bà ít khi nào về tay không, nhưng lần nào về cũng bóng gió chuyện “căn nhà quê lụp xụp”, “không gian chật hẹp”, “muốn xây nhà 2 tầng đàng hoàng để tiện đưa mẹ lên ở cùng luôn cho vui”.
Rồi một ngày, Cường thuyết phục bà Nhung bán mảnh đất cạnh nhà – là phần đất cha mẹ để lại, đang để trống. Nó nói:
– “Mẹ bán đi, lấy tiền xây nhà. Con sẽ xây luôn cho mẹ một phòng riêng, có máy lạnh, có nhà vệ sinh riêng. Về sống chung với tụi con cho vui cửa vui nhà. Ở quê có một mình buồn lắm!”
Nghe con nói thế, bà mừng rơi nước mắt. “Chúng nó hiếu thảo, thương mẹ”, bà thầm nghĩ. Bà đồng ý bán mảnh đất với giá hơn một tỷ đồng – tất cả giao hết cho vợ chồng Cường xây nhà. Căn nhà mới ba tầng khang trang mọc lên giữa xóm nghèo. Mọi người đều trầm trồ. Bà Nhung gom hết đồ đạc, chuyển về sống chung như lời hứa.
Thời gian đầu còn vui. Nhưng chỉ vài tháng sau, bà bắt đầu cảm thấy lạc lõng trong chính ngôi nhà mình từng giúp xây. Vợ Cường bắt đầu khó chịu ra mặt mỗi khi bà góp ý chuyện nhà cửa. Cường thì bận rộn, ít trò chuyện, chỉ toàn “Ừ”, “Ờ”, “Để mai con tính”.
Một hôm, sau bữa cơm, vợ nó nói thẳng:
– “Mẹ ở đây bất tiện. Cháu còn nhỏ, nhà thì chật, mẹ lại hay thức khuya xem cải lương làm ồn. Hay mẹ qua ở với cô Hạnh (con gái bà Nhung) một thời gian cho tụi con sắp xếp lại.”
Cường không nói gì. Chỉ cúi mặt. Bà Nhung lặng người. Bà hiểu. Mọi chuyện đã rõ.
Đêm đó, bà âm thầm xếp lại quần áo vào cái vali cũ. Sáng sớm, bà dắt xe ra đi. Không nước mắt. Không trách móc.
SANG NHÀ CON GÁI – VÀ CÁI KẾT
Cô Hạnh – con gái bà – là giáo viên tiểu học, chồng chạy xe tải, sống trong căn nhà nhỏ chưa đầy 50m². Nghe mẹ nói, cô sững sờ:
– “Mẹ! Sao lại như thế được? Nhà con nhỏ nhưng mẹ luôn có chỗ. Mẹ ở đây với con. Dù nghèo, con không để mẹ chịu tủi thân!”
Hạnh dành cả căn phòng riêng cho mẹ, sửa lại giường, gắn quạt trần. Cô còn chắt bóp mua cho mẹ cái TV nhỏ để bà xem cải lương ban đêm.
Thời gian trôi, bà Nhung sống giản dị và bình yên bên con gái. Càng ngày bà càng hiểu: không phải nhà cao cửa rộng mới là hạnh phúc – mà là tình yêu thật lòng từ những người không toan tính.
Một năm sau, bà lặng lẽ viết lại di chúc, trao lại phần đất ruộng cuối cùng còn sót lại – tuy nhỏ – cho cô Hạnh. Rồi một buổi chiều, bà qua đời vì một cơn đột quỵ khi đang ngồi tưới hoa trước sân.
Lễ tang bà được tổ chức đơn giản nhưng ấm áp. Cường đến, không dám ngẩng mặt nhìn ai. Khi thấy di chúc chỉ để lại đất cho Hạnh, anh tức giận nhưng không nói được gì. Hàng xóm nhìn anh chỉ lắc đầu.
LỜI KẾT
Người mẹ ấy đã từng hy sinh tất cả cho con trai, tưởng rằng nhận lại sẽ là sự yêu thương. Nhưng đời không như mơ.
Và may thay – bà vẫn còn một đứa con gái – nhỏ bé, giản dị – nhưng mang một trái tim không biết tính toán hơn thua, chỉ biết yêu thương mẹ bằng cả tấm lòng.