Trời đầu hè nắng như đổ lửa, một bà lão dáng người nhỏ thó, quần áo vá víu, đôi dép tổ ong mòn vẹt, tay kéo theo chiếc xe đạp cũ chất đầy ve chai, đứng lóng ngóng trước cửa ngân hàng.
Cô bảo vệ định bước ra nhắc nhở, vì tưởng bà đi lạc. Nhưng bà lão móc từ túi áo một tờ giấy gấp làm tám, run run nói:
“Tôi… đến rút tiền tiết kiệm ạ. Có sổ đây.”
Cả phòng giao dịch hơi chững lại một nhịp. Một vài khách đang ngồi chờ quay lại nhìn bà, có người đưa mắt tò mò, có người cười nhẹ. Bà lão được nhân viên dẫn tới quầy số 4. Nhân viên giao dịch – cô Hạnh, còn trẻ – mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi:
– Bà cần rút bao nhiêu ạ?
– Hai triệu. Tôi đóng học cho thằng Tí nhà tôi. Mai nó hết hạn nộp rồi. Hôm qua nó đứng trước cổng trường nhìn các bạn đóng mà mặt buồn xo.
Cô Hạnh lật sổ tiết kiệm. Bên trong là những khoản gửi nhỏ nhặt: 50 nghìn, 100 nghìn, thỉnh thoảng được 200 nghìn. Tổng cộng hơn 2 triệu mốt.
Mọi người bắt đầu thì thầm: “Sổ tiết kiệm mà như heo đất vậy…”
Nhưng cô Hạnh thì không cười. Cô cẩn thận đếm từng tờ tiền, rồi hỏi nhỏ:
– Bà muốn rút hết không ạ? Hay để lại một ít?
– Còn bao nhiêu thì để lại cho nó sau này. Giờ đủ học là được rồi con ạ. Tôi cũng còn nhặt được mà.
Bà cười, hở ra vài chiếc răng lưa thưa.
Khi tiền được đưa tận tay bà, bà cúi đầu cảm ơn rối rít. Bà bước ra khỏi quầy, nhưng chưa kịp ra cửa thì có người gọi với theo:
– Bà ơi… chờ chút đã.
Một người đàn ông trung niên, mặc vest, từ phòng Giám đốc bước ra. Ông không nói nhiều, chỉ bước tới hỏi nhỏ tên bà, và cháu học trường nào. Bà ngơ ngác trả lời.
Rồi ông quay sang cô Hạnh:
– Giao dịch giữ nguyên. Nhưng tôi muốn xin phép được gửi tặng bà 1 suất học bổng trị giá 10 triệu cho cháu nội bà, từ quỹ “Cùng trẻ đến trường” của ngân hàng.
Cả phòng giao dịch chết lặng. Có người rơm rớm nước mắt. Một cụ bà đồng nát, lưng còng, cả đời chắt chiu từng đồng, lại khiến bao người phải cúi đầu.
Bà lão vẫn chưa hiểu chuyện gì. Chỉ mừng rỡ nói:
“Vậy là nó được học tiếp hả? Ừ… thế là tốt… tôi cảm ơn…”