Bà Hồng luôn tin rằng cuộc đời có thể sắp đặt được nếu con người biết tính toán. Bà xuất thân từ một gia đình gia giáo, chồng m-ất sớm, một mình nuôi con trai duy nhất – Khánh – khôn lớn thành đạt. Từ khi Khánh học cấp ba, bà đã ươm mộng về một nàng dâu cùng đẳng cấp: học thức, xuất thân, gia đình bề thế. Bởi với bà, hôn nhân là bàn cờ, ai chọn đúng quân thì mới đến được ván thắng.

Thế nên khi biết Khánh đem lòng yêu một cô gái b-án h-àng rong tên Vy ở đầu con hẻm – cô gái với nụ cười mộc mạc và đôi tay rám nắng – bà như bị t-ạt một gáo nước lạnh. Vy bán bánh cuốn buổi sáng, chè buổi tối. Mỗi lần bà đi ngang, đều bắt gặp con trai đứng phụ Vy dọn bàn, ánh mắt lấp lánh như chưa từng biết áp lực đời.
“Con nghĩ mình là ai mà d-ính vào một đứa không biết gốc gác?” – bà gằn giọng trong một bữa cơm khi Khánh dắt Vy về nhà. “Mẹ nuôi con để con đi lùi lại phía sau hả?”
Vy đứng lặng. Gương mặt cô không biến sắc, nhưng ánh mắt ấy – Khánh thấy – như một v-ết c-ắt không m-áu. Cô chào bà, cúi đầu rồi rút lui. Không o-án gi-ậ-n, không ph-ân b-ua…