B/ỏ vợ vì không s-inh được con trai, Dũng rước Thu về làm vợ ba năm sau, sự thật về “cháu đích tôn” khiến anh s/ụp đ/ổ..Dũng, 35 tuổi, sinh ra trong một gia đình truyền thống ở Thái Bình. Là con trai trưởng của dòng họ Nguyễn, từ nhỏ Dũng đã được dạy rằng một ngày nào đó anh phải gánh vác gia đình, nối dõi tông đường. Ông nội Dũng, một người nặng tư tưởng phong kiến, từng nói trong bữa cơm họp mặt gia đình:

– “Nhà này mà không có cháu đích tôn thì coi như tuyệt tự. Con gái là con người ta, chỉ có con trai mới giữ được hương hỏa!”
Dũng nghe những lời đó như chân lý sống. Vì thế, khi vợ anh – chị Hồng – sau 7 năm chung sống chỉ sinh được hai cô con gái, trong lòng anh bắt đầu sinh nghi ngờ, thất vọng và cả xấu hổ. Hồng là cô giáo tiểu học hiền lành, hết mực yêu thương chồng con. Cô không quan tâm giới tính con cái, chỉ mong gia đình yên ấm. Nhưng với Dũng, mỗi lần nhìn đứa cháu trai nhà em út được cả họ tung hô, anh lại nhức nhối, cảm thấy bị “thua thiệt”.
Một ngày nọ, sau một buổi họp họ đầy căng thẳng, ông nội gọi riêng Dũng ra và nói:
– “Mày phải lo việc sinh con trai đi. Không thì đừng trách ông làm căng!”
Dũng về nhà, mặt lạnh như băng. Hồng vừa bưng cơm ra đã bị anh gạt tay:
– “Cô đẻ không nổi con trai thì tốt nhất buông tay đi cho tôi đi bước nữa!”
Hồng ch;ết lặng, không khóc, không van xin, chỉ lặng lẽ ôm hai con vào phòng. Cô biết lòng chồng đã đổi, mình có giữ cũng chỉ là giữ một cái xác không hồn.
Chỉ hai tháng sau, Dũng đưa đơn l;y h;ôn. Hồng không ký vội, nhưng rồi vì thương con, không muốn chúng chứng kiến cha mẹ cãi nhau, cô đành chấp nhận. Căn nhà từng là tổ ấm giờ lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Rồi Thu xuất hiện.
Thu trẻ hơn Hồng đến gần chục tuổi, làm kế toán tại một công ty Dũng quen biết. Cô nhanh nhẹn, sắc sảo, và – quan trọng nhất – luôn biết cách làm vừa lòng người già. Chỉ sau vài lần gặp gỡ, Thu đã khéo léo lấy lòng cả ông bà nội Dũng bằng những món quà quê, những “Cháu tuổi tốt, mệnh vượng, lấy cháu kiểu gì cũng có quý tử!”
Thế là đám cưới diễn ra rình rang. Cả họ mừng rỡ khi nghe tin Thu mang thai chỉ sau ba tháng cưới. Và đến khi bé trai ra đời, tiếng pháo mừng vang lên khắp xóm. Đứa trẻ được đặt tên là Nguyễn Đức Tín – mang ý nghĩa “niềm tin và sự kế thừa”. Ông nội ôm bé mà nước mắt giàn giụa:
– “Thằng Tín là cháu đích tôn thật sự của dòng họ ta!”
Dũng lúc đó như được “tái sinh”. Anh tự tin hơn, kiêu hãnh hơn, bước đi đâu cũng ngẩng cao đầu vì cuối cùng cũng “có con trai”. Hồng và hai cô con gái thì bị anh đẩy vào quên lãng, chẳng mấy khi hỏi thăm.
Thời gian trôi đi, Thu ngày càng thể hiện mình là người vợ “xứng đáng”: biết chăm con, biết lo cho ông bà nội, biết cách lấy lòng họ hàng. Nhưng đôi khi, những hành động và lời nói của cô khiến người ta thấy… có gì đó không thật.
Một ngày nọ, Dũng tình cờ thấy Thu lén nghe điện thoại trong phòng tắm….