ÔNG LÃO KEO KIỆT – VÀ SỰ THẬT KHIẾN CẢ XÓM NÍN LẶNG
Ở cái xóm nhỏ vùng ven thành phố, ai cũng biết đến ông Tư Lẫm – ông lão ngoài bảy mươi tuổi, sống một mình trong căn nhà cấp bốn lụp xụp. Tóc bạc trắng, lưng còng, ăn mặc cũ kỹ, ông ít nói, ít cười, và tuyệt nhiên chẳng bao giờ thấy ông tham gia đóng góp gì trong làng ngoài xã.
Hễ có đợt vận động ủng hộ thiên tai, hay quyên góp cho hộ nghèo, nhà cháy, người ta ghé nhà ông, ông chỉ lắc đầu:
– “Tui không có!”
Người trong xóm bắt đầu xì xào:
– “Già mà sống ích kỷ.”
– “Chắc tiền chất đầy trong hũ, mà keo kiệt chẳng giúp ai.”
– “Nhà ông này mà cháy chắc chả ai cứu đâu!”
Chuyện cứ thế cho đến một ngày, nhà của vợ chồng anh Hòa – ở cuối xóm – bất ngờ bốc cháy giữa đêm. May không ai thiệt mạng, nhưng toàn bộ tài sản bị thiêu rụi. Chính quyền và xóm làng chung tay kêu gọi quyên góp. Người ít vài trăm, người nhiều vài triệu. Chỉ riêng ông Tư – vẫn không góp gì.
Lời đồn lan ra nhanh như gió:
– “Ông ta đúng là vô tâm thật rồi!”
– “Cả làng giúp nhau, chỉ mình ổng đứng ngoài.”
Anh Hòa nghe cũng giận. Anh vốn quý ông Tư, nhưng lần này không khỏi thất vọng.
SỰ THẬT HÉ LỘ
Ba hôm sau, khi anh Hòa cùng vợ đang dọn lại đống đổ nát thì một người đàn ông trung niên bước đến, đưa anh phong bì dày cộm:
– “Chú Tư nhờ tôi trao cái này. Ổng không muốn ai biết.”
Anh Hòa ngạc nhiên, mở ra – bên trong là 50 triệu đồng, cùng một tờ giấy gấp đôi ghi vắn tắt:
“Tui sống tiết kiệm cả đời không phải vì keo kiệt, mà để phòng lúc cần giúp ai thật sự. Mong vợ chồng cháu vượt qua khó khăn. – Tư.”
Anh lặng người. 50 triệu – với một ông già sống đơn độc, không con cháu – là cả một gia tài.
Tin tức lan nhanh khắp xóm. Cả làng bàng hoàng. Nhiều người đến nhà ông Tư nhưng ông chỉ cười:
– “Giúp là giúp, đâu cần phô trương. Ai nghèo thật thì mình giúp âm thầm mới quý.”
Từ đó, không ai còn gọi ông Tư là “keo kiệt” nữa. Người ta bắt đầu đến thăm hỏi ông nhiều hơn. Và lũ trẻ con – từng bị cha mẹ cấm chơi gần ông – giờ tíu tít rủ nhau sang nhà “ông Tư nhân hậu”.
LỜI KẾT
Có những người sống lặng lẽ, không phô trương, không khoa trương nghĩa cử. Họ để lòng tốt nằm yên như một hạt giống – chờ đúng lúc, đúng nơi – mới âm thầm nảy mầm.
Và khi sự thật hé lộ, nó đủ khiến mọi lời phán xét… trở nên lặng thinh.