Tại một bệnh viện lớn ở thành phố, khoa Nội trú nữ vốn luôn tấp nập bởi những bệnh nhân cần chăm sóc chu đáo. Ở đó, có bốn nữ y tá nổi tiếng tận tâm, hòa đồng và thân thiết với nhau như chị em ruột: chị Mai hiền hậu, chị Hương vui tính, chị Trang trầm tính và em út Linh năng động.
Một ngày đầu mùa thu, khi cả khoa còn đang tất bật với công việc sau đợt dịch, thì từng người một trong nhóm bắt đầu có biểu hiện… lạ. Đầu tiên là chị Mai xin nghỉ ốm vì buồn nôn và chóng mặt. Một tuần sau, chị Hương cũng bắt đầu thèm chua và ngửi mùi nước rửa tay là buồn nôn. Không lâu sau, Trang và Linh cũng có biểu hiện tương tự.
Bác sĩ trưởng khoa bắt đầu nghi ngờ có gì đó… bất thường. Và rồi, trong một cuộc khám sức khỏe định kỳ – sự thật khiến cả khoa vỡ òa: cả bốn nữ y tá cùng mang thai, và trớ trêu thay… lại cùng thời điểm!
Tin tức lan khắp bệnh viện nhanh chóng như một cơn bão. Ai nấy đều vừa ngạc nhiên vừa thích thú. Ban giám đốc bệnh viện còn đùa rằng:
“Chưa bao giờ phòng nhân sự lại phải xoay sở với một… ca sinh tập thể!”
Mỗi ngày, các bác sĩ, bệnh nhân và đồng nghiệp khác đều dõi theo hành trình mang thai của bốn “nàng tiên trắng” ấy. Họ vẫn đi làm, vẫn trực đêm nếu cần, vẫn chăm sóc bệnh nhân với sự dịu dàng, thậm chí… còn hỗ trợ nhau khi một người bị chuột rút hay thèm ăn vặt giữa ca trực.
Đến khi cả bốn người lần lượt sinh chỉ cách nhau vài tuần, phòng hậu sản lúc nào cũng có tiếng cười. Bốn bé con – hai trai, hai gái – được gọi đùa là “tứ quý bệnh viện”.
Sau đó, bệnh viện còn làm hẳn một bức ảnh kỷ niệm: bốn bà mẹ trẻ trong áo blouse trắng, mỗi người bồng con, đứng trước khuôn viên bệnh viện – như một minh chứng kỳ diệu cho tình bạn, tình đồng nghiệp và niềm vui cuộc sống.
Thông điệp:
Cuộc sống luôn có những điều bất ngờ, và trong môi trường áp lực như bệnh viện, những khoảnh khắc như thế khiến người ta thấy cuộc đời vẫn đẹp, vẫn đáng yêu và đáng sống.