2 vợ chồng bà Lan và ông Tuân gom góp đóng bảo hiểm tổng 500 triệu nhưng khi kết thúc hợp đồng chỉ nhận 15 triệu khiến ông bà số//c nặng…

Gió tháng tư hanh hao lùa qua những khe cửa gỗ cũ, căn nhà nhỏ của ông Tuân và bà Lan nằm lọt thỏm giữa con hẻm ngoằn ngoèo nơi thị xã. Trên bàn, cuốn sổ bảo hiểm nằm mở, trang cuối cùng in đậm con số: 15.000.000 đồng.

Bà Lan ngồi sụp xuống ghế, tay run bần bật. Ông Tuân thì đứng chết lặng, mắt nhìn chăm chăm vào tờ giấy như thể không tin vào mắt mình. Cả hai không nói một lời. Im lặng kéo dài như tiếng thở dài của tuổi già.


Hơn mười năm trước, họ bắt đầu đóng bảo hiểm. Đó là thời điểm ông Tuân vừa nghỉ hưu, bà Lan thì còn bán hàng xén ở chợ. Một người quen giới thiệu:

“Anh chị cứ đóng đều là sau này có khoản lớn dưỡng già, lời lắm. Bây giờ ai cũng làm vậy mà.”

Không rành chữ nghĩa, không quen đọc hợp đồng, ông bà chỉ nghe rồi gật. Từng đồng lời bà Lan bán gói mì, bó rau đều được gói ghém gửi vào bảo hiểm – năm này qua năm khác, tổng cộng hơn 500 triệu đồng.

Ông Tuân từng nói, giọng đầy hy vọng:

“Kệ khổ một chút, vài năm sau có tiền, mình đi khám bệnh, rồi dư chút cho tụi nhỏ khỏi lo…”


Hôm đó, khi nhận thông báo “kết thúc hợp đồng”, hai vợ chồng già hớn hở dắt nhau đến văn phòng bảo hiểm. Họ mang theo giấy tờ, và mang cả những giấc mơ nhỏ xíu – chiếc máy đo huyết áp mới, một chuyến xe về quê, và vài triệu để sửa lại mái nhà dột.

Nhưng sau 20 phút chờ đợi, nhân viên trẻ tuổi đưa cho họ một tờ giấy và mỉm cười nhạt:

“Tổng số tiền nhận lại là 15 triệu đồng, do hợp đồng là bảo hiểm hỗn hợp, và phần lớn phí đã trừ cho quyền lợi rủi ro…”

Bà Lan tròn mắt:

“Sao… sao lại chỉ có mười lăm triệu? Mười năm rồi, tụi tui đóng cả nửa tỷ lận mà!”

Cô nhân viên nhún vai, giọng đều như máy:

“Tụi con cũng chỉ giải quyết theo hợp đồng thôi ạ.”


Tối đó, ông Tuân không ăn cơm. Bà Lan gói lại nắm rau muống, tay run, mắt ướt.

“Ông à… mình già rồi mà còn bị lừa trắng như con nít vậy đó.”

Ông Tuân không trả lời. Ông chỉ nhìn lên trần nhà – nơi những vết ố loang thành hình một cái chén úp ngược – và thấy tim mình cũng đang trống rỗng như thế.


Ba ngày sau, bà Lan đem số tiền 15 triệu đi mua một hũ tro cốt sứ cao cấp.

“Phòng khi tụi mình có chuyện, con cháu khỏi phải lo…” – bà nói, giọng nhẹ tênh, như thể mọi niềm tin từng có đã rút khỏi đôi mắt ấy từ lâu rồi.

Related Posts

It began with a single frame, a brief moment from Netflix that nobody was meant to see. But now, the palace can’t ignore the firestorm that that image has sparked.

It all began with a single fleeting frame from a Netflix documentary — a moment so brief that few noticed it at first. But that image has…

When the kids make a lot of money, the father who abandoned and estranged his wife and 3 kids shows up and demands $2 million or he will destroy them… and the ending is unbelievable!

The morning sun rose above the slums of Detroit, glinting off the cracked sidewalks where Maria Lopez, broom in hand, began her day sweeping the streets. Her…

For years, Grandpa never allowed anyone near that old tree. Only after his death did the family discover the shocking truth..

For years, Grandpa never allowed anyone near that old tree. Only after his death did the family discover the shocking truth..When Thomas Whitaker was a boy growing…

A Little Girl and Her Dog Stood in the Rain for an Hour Holding an Umbrella Over a Fainted Soldier — The Next Morning, 10 Black SUVs Pulled Up at Her School

A Little Girl and Her Dog Stood in the Rain for an Hour Holding an Umbrella Over a Fainted Soldier — The Next Morning, 10 Black SUVs…

My mother banned me and my children from my sister’s wedding via text. My sister’s reply? A laughing emoji. They both forgot one crucial detail: I was the one paying for the venue…

My mother banned me and my children from my sister’s wedding via text. My sister’s reply? A laughing emoji. They both forgot one crucial detail: I was…

He Bought an Old Barn for 50 Cents — Then He Discovered Something No Rancher Would Touch…

He Bought an Old Barn for 50 Cents — Then He Discovered Something No Rancher Would Touch… Everett Cain stood in the dusty town square, his last…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *