Hôm đó là ngày dạm ngõ chính thức giữa hai bên gia đình.
Cô dâu là Lan, giáo viên hiền lành, gia thế t;ử tế.
Chú rể là Minh, trưởng phòng kinh doanh, con trai độc nhất của một gia đình danh giá.
Hai nhà chuẩn bị đâu ra đó, trầu cau, sính lễ đầy mâm. Không khí vui vẻ, náo nức.
Bà Hòa – mẹ chú rể – từ sáng đã ăn mặc chỉnh tề, tự tay gói quà cưới, không ngớt lời khen con dâu tương lai.
Nhà trai đến nơi, bước qua cổng đón tiếp.
Khi đang chuẩn bị cúi đầu chào hỏi thì ánh mắt bà Hòa sững lại –
Bà đứng ch;/ết lặng trước bức ảnh th;/ờ treo trên bàn th-ờ gia tiên nhà gái.
Một người đàn ông trung niên, nét mặt hiền hậu, ánh mắt rất quen…
Rồi bà Hòa tái mặt, run rẩy lùi lại mấy bước.
“KHÔNG. DỪNG LẠI. HỦ;Y HÔN! KHÔNG CƯỚI NỮA!” – bà gào lên giữa đám đông.
Cả hai bên hoảng hốt. Bà Hòa đánh rơi cả mâm lễ, quỳ sụp xuống đất khóc nghẹn.
Ông Minh – chồng bà – cố gắng đỡ bà dậy nhưng bà liên tục lắc đầu, chỉ vào bức ảnh hét lên sự thật ..
