Hôm ấy là một ngày đầu mùa thu. Gió nhẹ, nắng trong. Đám tang của một người phụ nữ lớn tuổi đang diễn ra ở vùng quê ven sông. Họ hàng từ xa đổ về, ai nấy đều lặng lẽ, buồn bã. Nhưng rồi một người lạ xuất hiện.
Anh mặc sơ mi trắng, quần âu, dáng vẻ lịch sự, nhưng lạc lõng. Anh cứ đứng ở ngoài, tay cầm một bó hoa huệ, nhìn vào di ảnh người quá cố như thể vừa nhận ra một điều gì đó khủng khiếp.
Cả họ quay lại nhìn anh – người không ai quen biết. Một người trong họ thì thầm:
“Chắc lạc đám tang…”
Nhưng khi anh tiến gần hơn, ánh mắt của tất cả mọi người dần chuyển từ khó hiểu… sang sững sờ.
Trong bức di ảnh thờ của người đã mất – là một người đàn ông trung niên, mất năm 1997. Và gương mặt của ông ấy… giống hệt chàng trai đang đứng trước linh cữu. Không phải giống một chút. Mà là giống đến kỳ lạ. Từng đường nét, từng nếp gấp quanh mắt.
Một bà cụ run rẩy bước ra:
“Không thể nào… ông ấy… mất năm tôi còn con gái… Làm sao… làm sao…”
Người thanh niên sững người, anh chỉ lắp bắp:
“Tôi… tôi là Minh. Tôi ở Hà Nội. Tôi đi qua đây vì Google Maps chỉ sai đường…”
Mọi người kéo anh vào, tra hỏi, thậm chí chụp hình anh lại để so sánh. Sự giống nhau đến rợn người khiến ai cũng rợn gáy.
Và rồi… ông già trong làng, người duy nhất còn sống từ thời đó, lên tiếng:
“Cái thằng này… là bản sao. Là cái bóng chưa tan. Có khi nào… là đứa nhỏ năm xưa chưa từng chết?”
Câu chuyện quay về 28 năm trước – năm 1997.
Trong một đêm mưa gió, ông Hải – người trong bức di ảnh – bị sát hại ngay trước mặt vợ con. Hung thủ không bao giờ được tìm thấy. Nhưng điều lạ là con trai ông – bé Minh 4 tuổi – cũng biến mất ngay trong đêm, không một dấu vết.
Gia đình tin rằng bé Minh đã bị bắt cóc hoặc rơi xuống sông mất xác. Mãi mãi không tìm thấy.
Và giờ đây, 28 năm sau, một người đàn ông mang gương mặt ông Hải lại xuất hiện, đúng ngày vợ ông qua đời.
Chuyện gì đã xảy ra trong đêm mưa năm ấy?
Người thanh niên kia có thực sự là Minh – đứa bé tưởng chừng đã chết?
Hay anh chính là… ông Hải, trở về từ cõi chết, trong hình hài khác?