Em gái tôi bị t/ai n/ạn vào đúng ngày cưới của tôi, đám cưới và đám t:ang diễn ra song song, ai ngờ xe hoa vừa đi được nửa đường bỗng xảy ra hiện tượng lạ

Ngày cưới của tôi – một ngày mà lẽ ra nên là khoảnh khắc đẹp nhất đời người. Nhưng không ai ngờ được, chính trong ngày trọng đại ấy, em gái tôi – Linh – người tôi thương nhất đời, lại ra đi mãi mãi.

Linh là phù dâu chính, là người đã thức khuya suốt cả tuần để chuẩn bị váy cưới, bó hoa, từng chiếc nơ cài ghế cho tiệc cưới. Sáng sớm hôm đó, trên đường đi lấy chiếc váy tôi gửi giặt là, Linh bị một chiếc xe tải mất thắng tông phải. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Đến khi tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện, người ta chỉ nói đúng một câu: “Chúng tôi rất tiếc.”

Trong sự hoảng loạn và đau đớn, gia đình tôi quyết định… không hủy đám cưới. Mẹ nói trong nước mắt:

“Con cưới, Linh mới yên lòng mà đi. Nó thương chị nhất mà. Hủy cưới, con mất cả hạnh phúc, mà nó cũng không nhắm mắt được đâu.”

Và thế là trong một khung cảnh kỳ lạ đến nhói lòng, xe hoa chở tôi đến nhà trai, còn xe tang chở Linh về nơi an nghỉ cuối cùng. Hai đoàn xe đi song song, hai dòng người – một mặc áo dài đỏ rạng rỡ, một mặc áo tang trắng u buồn – hòa lẫn vào nhau trong một ngày không ai quên được.

Nhưng điều không ai ngờ là: Khi xe hoa vừa đi được nửa đường, trời đang nắng bỗng sầm lại, gió nổi lên ào ào. Chiếc xe chở tôi bỗng khựng lại giữa đường, không rõ vì lý do gì. Cùng lúc đó, cả điện thoại, đồng hồ, thiết bị điện tử trong xe đều tắt lịm. Tài xế đạp ga không nhúc nhích, như bị ai đó giữ chặt.

Người nhà tôi bối rối. Một bà cụ đi qua, nhìn đoàn xe và nói:

“Có người chưa đi được. Có người chưa nỡ buông…”

Mẹ tôi bật khóc nức nở. Bà chạy lại xe tang, mở nắp quan tài, lấy từ trong đó ra một chiếc vòng tay nhỏ – chiếc vòng mà Linh từng đeo chung với tôi, nói là “chị em mình mãi bên nhau.” Hóa ra, sáng đó, khi khâm liệm vội, bà đã đặt nhầm chiếc vòng vào tay em.

Khi chiếc vòng được tháo ra khỏi tay Linh và đặt vào tay tôi, trời bỗng quang đãng trở lại. Xe hoa nổ máy được như bình thường. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi nghe thấy một tiếng gió thì thầm bên tai:

“Chị ơi… em đi trước nhé…”

Từ hôm đó đến nay, mỗi lần tôi đi qua đoạn đường ngày ấy, gió lại nổi lên lạ kỳ, như có ai đó vẫn đang đưa tiễn bằng một lời chúc lặng lẽ…

Related Posts

Dưới cơn mưa tầm tã, hai ông bà già, không xu dính túi, lang thang trên đường phố lạnh lẽo, không biết đi đâu về đâu

Câu chuyện: Nợ nần và sự thật Phần 1: Hy sinh tất cả Ông bà Hùng, một cặp vợ chồng già sống tại một thị trấn nhỏ,…

Nam ơi, Phúc ơi, An ơi, sao các con lại ra đi một cách đ;au thương thế này…

 Chiều tháng Năm, trời oi nồng, tiếng ve râm ran vang vọng khắp lối làng. Cái làng nhỏ ven sông Hồng ngày ấy rộn rã trong niềm…

Thấy tôi nằm đó, bà cau mày hỏi: “Sao không đi làm? Lại nghỉ nữa à?”

Mới đây, tôi vừa ký được một hợp đồng lớn trị giá hàng chục tỷ cho công ty. Hoa hồng  500 triệu là phần thưởng xứng đáng,…

Đúng giờ trống đình điểm canh, tr-ẻ c;/on trong làng bỗng dưng thi nhau khóc, sáng hôm sau là cảnh tượng ch-ấn độ;/ng ở sân đình

Làng Vân có một truyền thống lạ: mỗi đêm đúng giờ trống đình điểm canh (3h sáng), làng sẽ lặng đi trong tĩnh mịch tuyệt đối –…

Một tháng sau, bà Lan phát hiện cả ba căn nhà – tài sản bà để lại cho các con – đã bị Hùng, Mai và Linh âm thầm sang tên cho họ

**Bí mật của bà Lan** Bà Lan, một người phụ nữ 70 tuổi, sống một mình trong căn nhà khang trang ở ngoại ô. Ba người con…

Điểm chung đáng buồn của 3 tài t:ử lừng lẫy đóng phim ‘Ván bài lật ngửa’, hiện tại quá x/ót x/a

Ván bài lật ngửa do Lê Hoàng Hoa đạo diễn, khắc họa rõ nét đề tài tình báo. Phim dài 8 tập (1982-1987) do Hãng phim Giải Phóng…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *