Thân thế của cụ bà bị cả h:ọ hắt hủ.i vì không chồng không c/on

Cụ Bảy đã ngoài bảy mươi, sống lủi thủi một mình trong căn nhà nhỏ ở cuối con ngõ ngoằn ngoèo. Mấy chục năm nay, ai cũng nghĩ cụ không chồng, không con, không người thân thích. Họ hàng gần xa thì có, nhưng chẳng ai thân. Khi cụ hỏi vay tiền sửa lại mái nhà dột, người thì viện lý do con cái còn nhỏ, người thì thẳng thừng nói:Già rồi còn làm gì nữa, sống được bao lâu đâu mà sửa!

Thậm chí có người còn mỉa mai:
— Không chồng không con, có vay thì ai mà đứng ra trả? Bà liệu mà sống cho gọn.

Người ta nói vậy, cụ chỉ cười:
— Ờ, tôi sống một mình mà…

Vào một ngày giữa mùa xuân, cụ Bảy bỗng dưng đổ bệnh. Cụ không kêu cứu, chỉ lặng lẽ nhắn vài dòng cho những người từng thân sơ:

“Tôi yếu lắm rồi, chắc không qua nổi, ai còn thương thì ghé qua nhìn lần cuối.”

Tin cụ sắp mất lan đi, nhưng chỉ vài người ghé qua lấy lệ, đứng ngoài cửa ngó vào rồi về. Họ bảo nhau:
Chắc bà ấy không sống nổi nữa đâu. Nhưng thôi, thân ai nấy lo.

Nhưng cụ không chết.

Một tuần sau, khi cả xóm còn đang xôn xao vì cụ “thoát chết” thì một đoàn siêu xe bất ngờ đỗ chật ngõ nhỏ. Cửa xe mở, một cụ bà tóc bạc trắng, mặc áo dài lụa bóng bước xuống giữa ánh mắt ngỡ ngàng: là cụ Bảy.

Theo sau là vài người thanh niên lịch lãm, lái xe sang, gọi cụ là “mẹ nuôi”. Họ là những đứa trẻ mồ côi mà cụ từng cưu mang, nuôi dạy từ nhỏ. Nay thành đạt, mỗi người một nghề: bác sĩ, doanh nhân, nghệ sĩ, kỹ sư…

Một người bước lên giữa đám đông hàng xóm đang chết lặng:
— Mẹ chúng tôi giả ốm để thử lòng, và quả thực, mẹ chẳng còn gì để buồn. Vì tình người ở đây, cũng chỉ đến thế thôi…

Cụ Bảy cười nhẹ, ánh mắt không buồn, chỉ đầy thanh thản:
— Tôi sống cô đơn là thật, nhưng không vô nghĩa. Có người coi tôi là gánh nặng, có người lại coi tôi là mẹ. Tôi không cần ai đèo bồng, chỉ cần sống cho trọn ân nghĩa.

Từ đó, căn nhà cũ được sửa sang thành ngôi nhà tình thương, nơi cụ Bảy mở lớp học miễn phí cho trẻ con nghèo. Dàn siêu xe đôi khi lại xuất hiện trong ngõ nhỏ — nhưng giờ không còn ai bàn tán, chỉ còn những ánh mắt kính trọng và một chút hổ thẹn lặng lẽ quay đi.

Related Posts

On our way up the mountain, my son and daughter-in-law suddenly pushed my husband and me off a cliff. Lying there, I heard my husband whisper: ‘Don’t move…

On our way up the mountain, my son and daughter-in-law suddenly pushed my husband and me off a cliff. Lying there, I heard my husband whisper: ‘Don’t…

My Father Humiliated Me at His Retirement Dinner, Until My Husband Revealed Who He Really Was…

My Father Humiliated Me at His Retirement Dinner, Until My Husband Revealed Who He Really Was…The night was supposed to be about my father’s legacy — 30…

A beautiful girl from a poor family went to the city to work as a maid in a luxury mansion. On payday, her boss suddenly pulled her into the bedroom and whispered a sh0cking story to her.-Ruby

A beautiful girl from a poor family went to the city to work as a maid in a luxury mansion.On payday, her boss suddenly pulled her into…

An unmarried teacher adopted her two orphaned students when they were seven years old—22 years later, a heart-melting ending.

An unmarried teacher adopted her two orphaned students when they were seven years old—22 years later, a heart-melting ending.She was an elementary school teacher in a small…

The room was silent. Sunlight poured through the tall glass windows, brushing the golden curtains of the mansion bedroom

The room was silent. Sunlight poured through the tall glass windows, brushing the golden curtains of the mansion bedroom. On the billionaire’s expensive bed was Sophia. Her…

Two ragged boys approached the millionaire’s table. “Ma’am, could we please have what’s left on your plate?”

Two ragged boys approached the millionaire’s table. “Ma’am, could we please have what’s left on your plate?”The hum of conversation stilled. The elegant restaurant seemed to hold…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *