Lan – cô gái trẻ 25 tuổi – tham gia đoàn thiện nguyện lên vùng cao Nậm Sâu, một xã hẻo lánh gần biên giới, nơi sóng điện thoại chập chờn và sương mù dày đặc quanh năm. Họ phát quà, khám bệnh cho bà con dân tộc, rồi chuẩn bị xuống núi khi trời chập choạng.
Nhưng Lan sơ ý lạc đoàn khi tách ra để chụp vài tấm ảnh chiều tà. Đến khi nhận ra thì trời đã sầm sập tối, rừng rậm mù mịt, không còn dấu vết đường mòn. Điện thoại không có sóng. Gió thổi rít qua những thân cây cao vút, kêu như ai gọi từ cõi khác.
Khoảng gần 10 giờ đêm, lạnh và hoảng loạn, Lan thấy ánh đèn leo lét hắt ra từ một căn nhà sàn ẩn sau lùm cây dày. Cô mừng rỡ chạy đến.
Một cụ ông râu tóc bạc phơ mở cửa. Ông mặc áo chàm cũ, lưng còng, nhưng mắt sáng và nói tiếng Kinh rõ ràng. Ông không nói tên, chỉ bảo:
“Trời tối rồi, rừng thiêng lắm. Vào nhà nghỉ đi, sáng mai ông đưa ra đường lớn.”
Lan cảm kích. Căn nhà đơn sơ, vách gỗ, một chõng tre, bếp lửa rực than đỏ. Ông cụ rót cho cô bát trà rừng, kể chuyện xưa – những câu chuyện mơ hồ về hồn ma người Mông đi lạc trong rừng không bao giờ quay về, về “người giữ rừng” chỉ xuất hiện khi ai đó lạc lòng.
Gần nửa đêm, Lan nằm trong buồng nhỏ, được đắp chăn ấm. Gió rít ngoài song. Nhưng rồi… một âm thanh kỳ lạ vang lên: tiếng kéo lê xích sắt trên nền gỗ.
Lan mở mắt. Từ khe vách gỗ, cô thấy ông cụ đang cúi rạp người trước một bóng đen thấp lùn, tóc dài chấm đất, không thấy mặt. Ông liên tục lẩm bẩm bằng thứ ngôn ngữ lạ. Bóng đen ấy… đưa tay chỉ về phía phòng cô.
Tim Lan đập như trống trận. Cô nín thở, ôm miệng không để phát ra tiếng. Nhưng rồi bóng đen ấy biến mất. Ông cụ gục xuống, run rẩy.
Sáng hôm sau, Lan tỉnh dậy trên một bãi đất trống – không có căn nhà nào, không dấu tích lửa trại, không vết chân người. Trên tay cô vẫn còn chiếc khăn tay ông cụ đưa tối qua – một miếng vải lanh thêu hoa văn Mông cổ xưa.
Khi được dân bản tìm thấy và kể lại chuyện, ai nấy tái mặt. Một người già run run hỏi:
“Cô nói… ông cụ lưng còng, tóc bạc, mặc áo chàm, phải không?”
Rồi ông kể: Người đó là thầy mo của bản, mất cách đây 15 năm. Căn nhà ấy từng là nhà ông, nhưng đã bị cháy trụi sau khi ông mất – trong một đêm có người lạc rừng và thiêu rụi nhà để thoát thân.
Điều cuối cùng khiến Lan lạnh sống lưng: chiếc khăn tay cô giữ… chính là vật tang được chôn theo thầy mo ngày ấy.