Hùng là giám đốc một công ty xây dựng nhỏ, ngoài 40 tuổi, có vợ là chị Liên – giáo viên tiểu học, và một cậu con trai 8 tuổi tên Bon. Gia đình anh từng được xem là kiểu mẫu, cho đến khi Hùng bắt đầu “bận công tác” thường xuyên, và… dùng hai chiếc điện thoại.
Cuối tuần nọ, Hùng nói với vợ là đi gặp đối tác ở Đà Lạt. Thật ra, anh thuê một căn homestay lãng mạn để cùng “Lan” – cô nhân tình trẻ – tận hưởng vài ngày “giải tỏa áp lực”. Anh tắt cả hai số điện thoại, bảo Lan:
– Chuyện gì quan trọng thì người ta sẽ để lại tin nhắn. Anh không muốn bị làm phiền.
Họ cười đùa, chụp ảnh, đăng những story không có mặt anh. Hùng thấy mình trẻ lại, thấy cuộc đời như mới bắt đầu lần nữa.
Nhưng anh không biết…
Chiều ngày thứ hai, trên đường từ trường về nhà, chị Liên và con trai bị tai nạn nghiêm trọng do một xe tải mất thắng. Cả hai được đưa đi cấp cứu trong tình trạng nguy kịch.
Họ gọi cho Hùng – không liên lạc được. Hàng xóm, đồng nghiệp, cả cảnh sát cũng tìm anh khắp nơi. Facebook anh sáng đèn, nhưng điện thoại thì tắt máy.
Đến ngày thứ ba, khi Hùng mở máy ở sân bay, anh nhận hàng chục cuộc gọi nhỡ. Tin nhắn đầu tiên khiến anh rụng rời:
“Anh ở đâu? Mẹ con Liên nằm ICU, bác sĩ bảo cơ hội sống rất thấp…”
Anh lao đến bệnh viện – thì đã quá muộn.
Chị Liên qua đời đêm qua. Con trai – bé Bon – cũng không qua khỏi sau 16 giờ chống chọi. Hai tấm khăn trắng phủ lên hai thi thể nhỏ bé. Hùng gào khóc, nhưng tiếng khóc của anh lạc lõng. Không ai còn muốn an ủi.
Bạn bè, người thân, ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt pha lẫn giận dữ và khinh bỉ. Người thì thẳng thắn nói:
– Anh không chỉ mất vợ con. Anh mất luôn cả tư cách làm người.
Hùng không còn nước mắt để khóc. Mỗi đêm sau đó, anh ngồi một mình trong căn nhà lạnh ngắt, nhìn chiếc điện thoại từng tắt suốt 48 tiếng đồng hồ, nơi có cuộc gọi nhỡ cuối cùng của vợ, ghi lúc 16h37 phút – 30 phút trước khi chị Liên ngừng tim.
Cuộc gọi anh không bao giờ bắt máy.
Và gia đình anh không bao giờ còn nữa.