Mẹ mắc bện-h hiể:m nghèo, gầy mò:n từng ngày trên chiếc giường nhỏ cuối căn nhà cũ kỹ. Khi mất, mẹ chỉ kịp nắm tay ba khóc thầm, để lại ba cha con trong căn nhà trống hoác với nỗi đa/u chưa kịp nguôi.
Chưa đầy một tháng sau, ba Luân đột nhiên thấy trong người mệt mỏi, sụ/t câ-n không rõ lý do. Đi khám thì phát hiện un//g thư gia-i đoạn cuối. Nỗi đa//u dồn dập, anh Luân – khi ấy mới ngoài ba mươi – chưa kịp hoàn hồ–n thì lại đứng giữa ranh giới sống chết của ba.
Ba không khóc, không than. Nhưng hôm ấy, trước khi nhắm mắt, ông nắm tay anh, nói chậm rãi:
“Luân à… ba nhờ con… thay ba mẹ nuôi dạy hai đứa em nên người. Rồi khi tụi nó lớn, con nhớ chọn cho tụi nó tấm chồng tốt. Phận làm anh… gánh nặn-g đó con phải mang…”
Nắm tay ba lạnh dần trong tay anh, câu nói ấy theo anh suốt bao năm trời, như một lời thề không thể phá vỡ.
Anh Luân không lập gia đình. Anh làm đủ thứ việc: từ kỹ sư công trình chuyển qua dạy thêm buổi tối, ngày nghỉ thì chạy xe, làm thêm thợ sửa điện. Miễn có tiền để lo học phí cho Thu – cô em gái thứ hai – học sư phạm. Rồi anh gửi Hạnh – út trong nhà – đi học ngoại ngữ, sau đó thi học bổng vào ngành phiên dịch.
Anh chưa từng phàn nàn. Anh sống cho hai em.
Rồi cũng đến ngày Thu trở thành cô giáo đứng lớp, Hạnh trở thành phiên dịch viên cho một công ty nước ngoài. Hai em trưởng thành, đẹp rạng rỡ, ngoan hiền và biết ơn.
Hôm nay là ngày cưới của cả hai. Anh Luân đứng giữa sân khấu, lặng lẽ như cái cách anh vẫn sống suốt mười mấy năm qua.
Thu – trong tà áo cưới trắng – cầm micro, mắt ngấn lệ. Hạnh bước lên cạnh chị, nắm tay nhau cùng 2 chàng rể thành đạt nói 3 câu khiến cả hội trường bật khóc …