Ở một làng quê nhỏ ven sông thuộc miền Tây Nam Bộ, ai ai cũng biết đến cặp đôi Hùng và Vy – đôi trẻ yêu nhau từ thuở còn ngồi ghế trường làng. Họ lớn lên bên nhau, trải qua bao mùa lũ, mùa gặt, mùa thi đại học… Dẫu cuộc sống nghèo khó, tình yêu của họ vẫn bền chặt như cánh lúa ôm lấy đất đồng.
Sau nhiều năm đi làm thuê ở Sài Gòn, tích cóp từng đồng, Hùng và Vy quyết định về quê tổ chức đám cưới. Ngày cưới được ấn định là Chủ nhật tuần tới. Cả xóm xôn xao chuẩn bị: nhà nào có mâm, có rạp thì góp rạp; ai biết nấu ăn thì tình nguyện nấu nướng. Ông Tám thợ mộc tặng đôi bạn chiếc giường gỗ nhỏ, bà Sáu bán vải may cho Vy bộ áo dài đỏ thắm không lấy công. Mọi người ai cũng mừng cho Hùng – Vy vì tình nghĩa và sự hiếu thảo của họ bao năm qua.
Thế nhưng, định mệnh quá nghiệt ngã.
Chỉ ba ngày trước lễ cưới, khi cả hai chạy xe máy lên thị trấn lấy thiệp mời và một số đồ trang trí, họ không may gặp tai nạn với xe tải trên đường về. Cả Hùng và Vy đều không qua khỏi. Tin dữ ập về như sét đánh ngang tai. Cả xóm lặng đi, người khóc, người không dám tin.
Ngày đáng lẽ là ngày cưới, nay trở thành ngày tiễn đưa. Rạp cưới dựng chưa kịp tháo, bàn ghế phủ khăn trắng, hoa cưới biến thành hoa tang. Cha mẹ hai bên ngồi ôm nhau nức nở, chẳng còn nước mắt mà khóc. Bạn bè đến, ai cũng mặc áo dài tang, lặng lẽ cúi đầu nhìn hai tấm di ảnh đặt cạnh nhau – một cặp cô dâu chú rể chưa kịp nắm tay nhau đi hết cuộc đời.
Bà con trong xóm thương tiếc mà kể lại:
– Nó hứa làm xong đám cưới là ở lại quê, mở tiệm nhỏ sống cho yên. Ai ngờ…
Một tuần sau, người ta trồng hai cây bằng lăng tím trước cổng nhà Hùng – loại hoa Vy từng nói sẽ trồng trước hiên khi lấy chồng. Mỗi mùa hoa nở, màu tím nhắc người làng nhớ về một tình yêu đẹp, giản dị mà vĩnh viễn dang dở…
Có những mối nhân duyên sinh ra là để nên nghĩa vợ chồng, nhưng số phận lại chọn cách giữ họ mãi bên nhau… ở một thế giới khác.