Giỗ 49 ngày của bà cụ Tư – mẹ của ba người con trai – tưởng là ngày họp mặt, tưởng niệm, ai ngờ biến thành một cuộc chiến không khoan nhượng… vì phong bì tiền phúng điếu.
Bữa cúng vừa xong, khách khứa còn chưa về hết, ba anh em đã đóng cửa trong gian thờ để “tổng kết tiền bạc”. Mâm cỗ còn chưa dọn, tiếng cãi vã đã vang khắp nhà:
– “Mày giữ nhiều hơn, đưa đây!”
– “Phong bì của bác Hữu tao nhận, chứ ai?”
– “Mẹ mới mất chưa được 2 tháng, mà tụi bay đã giành giật tiền cúng!”
Người mẹ còn chưa nguôi lạnh, mà ba cậu con trai giằng co nhau từng đồng. Đỉnh điểm là khi chiếc phong bì cuối cùng bị cả ba cùng kéo, giấy rách toạc, tiền rơi tung tóe… và “RẦM!”
Di ảnh bà cụ Tư trên bàn thờ đột nhiên rơi thẳng xuống đất, vỡ nát kính. Cả gian nhà sững lại, một thoáng im lặng đến rợn người.
Chị dâu cả – người được xem là “không có tiếng nói trong nhà” – vội vàng nhặt khung ảnh lên, lau bụi, dựng lại. Nhưng đúng lúc đó, chị hét toáng lên, tay run rẩy:
“KHÔNG PHẢI MẸ!!! Người trong ảnh không phải mẹ!!!”
Cả ba anh em đổ dồn lại. Mặt cắt không còn giọt máu.
Tấm ảnh trong khung bị mờ do kính nứt, nhưng khi lau sạch… thì hiện ra một người phụ nữ khác – khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Không ai lên tiếng. Mãi sau, ông bác cả – người bác ruột của ba anh em – mới ngồi thụp xuống, nói trong nghẹn ngào:
“Đây mới là mẹ ruột tụi bây. Bà cụ mất 49 ngày trước chỉ là người vợ thứ hai, không sinh con. Người mẹ thật… đã bị giấu suốt 60 năm.”
Sự thật vỡ òa.
Hóa ra người mẹ ruột của họ là vợ đầu của ông cụ, từng bị hiểu lầm ngoại tình rồi bị đuổi đi. Vài năm sau, ông lấy vợ mới – chính là người vừa mất.
Nhưng điều không ai ngờ tới: Trước khi mất, bà hai đã dặn con dâu cả đổi ảnh di ảnh – để họ được thắp nhang tưởng lầm cho một người mẹ, cho trọn đạo hiếu.
Chị dâu cả rơi nước mắt:
“Em đã giấu chuyện này vì lời hứa, nhưng hôm nay nhìn cảnh ba anh em giành giật phong bì, em thấy bà hai… không đáng phải chịu tiếng ‘mẹ tham lam’, ‘mẹ sống dai phá của’ như mấy anh từng nói.”
Cả nhà chết lặng.
Tấm ảnh kia, cú rơi vỡ ấy, không chỉ làm vỡ kính… mà làm vỡ cả danh dự của một người mẹ, và nhân cách của những người con.
Từ hôm đó, căn nhà lớn ấy không còn ai dám nhắc đến tiền phúng điếu, cũng không ai dám nhìn thẳng vào bàn thờ thêm lần nữa. Vì họ biết, họ vừa để một người phụ nữ chết hai lần – một lần vì bệnh tật, và một lần vì lòng người