Gió đầu mùa thổi qua mang theo mùi hương ngai ngái của lá úa, vừa đủ khiến lòng người chênh vênh. Trên bàn là tờ đơn ly hôn đã viết sẵn, chữ ký của cô ở cuối trang như một vết cắt rạch vào thứ từng được gọi là hôn nhân.

Bốn năm. Một cuộc hôn nhân không con cái, không tiếng cười trẻ nhỏ, không có những buổi tối ru con ngủ, chỉ còn lại những cái thở dài giấu sau ánh mắt của chồng – ngày một xa, một lạnh. Ban đầu, Vy tin đó là áp lực từ hai phía gia đình.
Rồi cô cố gắng. Cô chịu những lần châm cứu, thuốc Bắc, thuốc Nam, tẩm bổ theo mọi lời khuyên dân gian. Cô thậm chí từng âm thầm đến phòng khám để tự kiểm tra, lặng lẽ hy vọng sẽ tìm thấy nguyên nhân nơi mình để ít nhất còn có thể sửa chữa.Nhưng tất cả kết quả đều trả về một con số bình thường.
Không ai nói ra, nhưng ánh nhìn của mẹ chồng dần trở nên hoài nghi. Rồi cái hôm bà về quê, chưa đầy một tháng sau, ông thầy b0’i ở đâu đó lại xuất hiện trong nhà cô, ngồi giữa phòng khách, khấn lẩm nhẩm và phán rằng: “Cô này mệnh khắc con, có lấy chồng khác cũng khó mà sinh nở.
”Vy nghe mà cười nhạt. Người ta luôn dễ tin vào điều khiến họ được miễn trách nhiệm.Cô không nói gì, không phản bác, chỉ đứng dậy rót trà cho khách, bình thản như không nghe thấy. Nhưng đêm đó, cô nằm nghiêng bên chồng, nghe anh thở dài, rồi buông một câu lửng lơ: “
Hay là… em nghĩ thử xem, nếu anh lấy thêm vợ, chỉ để có con thôi, còn em vẫn là vợ cả, vẫn là người anh thương.”Vy không đáp. Cô quay lưng lại, gối lên tay, mắt mở trừng trong bóng tối.