Con mèo đen nửa đêm cứ kêu gào cào vào di ảnh của bà cụ mới mấ/t được 3 ngày, đúng nửa đêm ảnh tự đổ xuống vỡ tan tinh trên nền nhà, sáng hôm sau cả nhà kéo nhau ra m-ộ thì t-á hỏ/a gọi công an gấp…
Bà cụ Thơm – người giữ lề lối nghiêm khắc nhất dòng họ, m-ất sau một cơn độ/t qu/ỵ khi đang uống trà sớm. Tan-g lễ diễn ra trong nước mắt và ti/ếc thư-ơng, bởi bà nổi tiếng nhân hậu, khéo cư xử với cả xóm. Di ảnh được đặt trang trọng trên bà-n th/ờ giữa phòng khách.
Thế nhưng, ngay đêm thứ hai sau lễ a-n t/áng, con mèo đen mà bà cụ từng nuôi 7 năm – tên Mực – bỗng phát đi-ên. Nó lao từ bếp lên phòng khách, vừa gào, vừa nhảy phốc lên bàn thờ, cào cấu như muốn xé nát bức ản-h th/ờ.
Cả nhà hoả/ng loạ/n, người thì la hét xua đuổi, người thì chụp lấy mèo ném ra ngoài, còn cụ ông gần 90 thì chỉ thở dài:
“Nó linh đấy… không phải tự nhiên mà vậy đâu.”

Đêm thứ ba, đúng 12 giờ đêm, khi mọi người đang dọn lễ giỗ 3 ngày, bức ảnh thờ bỗng rung lên rồi đổ thẳng xuống nền, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Không ai chạm vào. Không có gió. Cả phòng lặng ngắt như tờ. Con mèo Mực tru lên một tiếng rù/ng rợn/ rồi bỏ chạy biệt tăm.
Sáng hôm sau, sau nhiều lời bàn tán không yên, gia đình quyết định kéo nhau ra mộ để kiểm tra.
Vừa đến nơi, ai nấy chế/t sững:
Mộ bị xới tung.
Bà Ba – con gái út – gào lên….