Anh Tín từng là người đàn ông mẫu mực trong mắt mọi người: có công việc ổn định, vợ hiền, ba đứa con ngoan. Ngôi nhà nhỏ của anh lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười. Vợ anh, chị Lệ, là người phụ nữ tảo tần, sớm hôm buôn bán ngoài chợ để phụ chồng nuôi con ăn học. Họ từng là hình mẫu của một gia đình hạnh phúc.
Nhưng rồi năm anh bước sang tuổi 40, mọi thứ bắt đầu rạn nứt. Anh quen một cô gái trẻ làm tiếp viê/n ở quán karaoke. Cô ấy đẹp, bạo dạn và biết chiều chuộng. Những lời mật ngọt, những lần gặp gỡ lén lút khiến anh Tín mê muội. Dù biết vợ mình đau khổ, ba đứa con ngơ ngác vì cha thường xuyên vắng nhà, anh vẫn chọn rời đi.
Một buổi chiều mưa tầm tã, anh thản nhiên xách vali rời khỏi căn nhà anh từng thề sẽ gắn bó đến cuối đời. Chị Lệ chỉ lặng im, không níu kéo, chỉ dúi vào tay anh một tấm hình gia đình cũ: “Anh đi thì đi, nhưng nhớ, ba đứa nhỏ vẫn gọi anh là cha.” Đứa út khi đó mới lên ba, chỉ biết khóc gọi “ba ơi”.
Những năm sau đó, cuộc sống của anh không như mơ. Cô gái ngày nào từng ngọt ngào với anh dần lộ rõ bản chất: ưa tiền, ham vui và sẵn sàng bỏ anh khi túi tiền cạn. Khi anh mất việc vì dính vào n/ợ nần, cô cũng biến mất không một lời chia tay….để rồi khi quay về anh phải hối hận vì chứng kiến điều này