Mẹ chồng ch//ê tôi không đ:;ẻ được con trai đòi đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi không nói gì, chỉ dắt theo ba cô con g:;ái bỏ đi. Hôm sau, con g;;ái lôi ra từ trong vali quần áo 1 thứ làm tôi k;inh ngạc…
Tôi lấy chồng năm 23 tuổi, sin:h liền tù tì ba cô con g:ái. Chúng tôi chẳng giàu có gì, nhưng tôi vẫn nghĩ chỉ cần yêu thương nhau là đủ. Cho đến ngày mẹ chồng bắt đầu thay đổi thái độ. Bà nói thẳng vào mặt tôi: “Cô chỉ biết đẻ vịt giời, không có đứa con trai nối dõi thì đừng hòng ở lại cái nhà này!”
Chồng tôi cúi mặt, im lặng. Anh không đứng về phía tôi, cũng không giữ tôi lại. Tôi không khóc. Tôi chỉ lặng lẽ dắt ba đứa con g;;ái ra khỏi cánh cổng nhà chồng lúc trời còn chưa sáng. Trong tay tôi chỉ có một túi xách nhỏ, còn các con ôm chặt lấy nhau như chim non vừa rơi khỏi tổ.

Chúng tôi thuê trọ trong một căn phòng cấp bốn lụp xụp cuối xóm. Tôi nghĩ, cuộc đời có thể ngh;;:èo, có thể mệt, nhưng ít nhất là yên bình. Tối hôm đó, con gái út lôi từ trong vali ra một chiếc hộp gỗ nhỏ. “Mẹ ơi, cái này con lấy trong phòng bà nội. Tại con thấy bà cứ giấu giấu, con tò mò…”
Tôi mở hộp ra — và ch//ết lặng. Bên trong là một xấp giấy siêu âm, ghi rõ…