Đám cưới tôi, mẹ chỉ lặng lẽ cho vỏn vẹn một chỉ vàng. Tôi không trách, chỉ nghĩ: mình là anh, là con trai, nên mẹ không muốn bận tâm. Tôi tự an ủi mình như thế, rồi im lặng suốt nhiều năm.
Cho đến ngày em gái lấy chồng. Mẹ run run trao cho em một sổ đỏ – mảnh đất trị giá ba tỷ. Tôi đứng im, cười gượng, rồi lặng lẽ quay đi khi nước mắt chực trào.
Tôi thấy bất công. Và đó là lúc tôi đối diện với sự thật: Trong lòng mẹ, có những đứa con được thương nhiều hơn. Tôi không biết từ khi nào mình đã là người ‘ít quan trọng hơn’.
Không phải vì tiền. Mà vì suốt bao năm tôi cứ nghĩ tình thương của mẹ là như nhau, dù ít dù nhiều. Hóa ra… không phải vậy.
Nỗi đau lớn nhất đôi khi không đến từ người ngoài, mà đến từ người thân — khi họ vô tình nhấn mạnh rằng: ‘Con không phải là ưu tiên của mẹ’.