Đã gần ba tuần nay, cứ đúng 3 giờ sáng, Huân và Hằng lại bị đánh thức bởi một âm thanh quen thuộc mà rợn người – tiếng khóc văng vẳng từ khu vườn sau nhà. Ban đầu, họ cho rằng đó là tiếng mèo hoang hay âm thanh vọng lại từ nơi nào đó. Nhưng lạ lùng thay, tiếng khóc ấy đều đặn vang lên mỗi đêm, đúng một giờ, không lệch một phút.
Huân, vốn là người thực tế, nhiều lần gạt đi lời cảnh báo từ vợ rằng có “điềm không lành”. Nhưng đêm nào tỉnh giấc, trong ánh đèn ngủ vàng vọt, anh đều cảm nhận được một cảm giác ớn lạnh len lỏi trong từng kẽ xương.
Tối hôm ấy, trời âm u không trăng, gió hiu hắt lùa qua những tán cây sau nhà tạo nên những tiếng xào xạc như lời thì thầm ma quái. Đồng hồ điểm 3 giờ. Tiếng khóc lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, như thể ai đó đang đứng ngay dưới cửa sổ phòng ngủ họ.
Không thể chịu đựng thêm, Huân vớ lấy chiếc đèn pin lớn, ra hiệu cho vợ. Hằng, tay run lẩy bẩy, cũng gật đầu theo sau.
Cánh cửa sau nhà khẽ mở, bản lề kêu lên ken két rợn người. Ánh đèn lia qua bụi chuối, qua chiếc xích đu cũ đung đưa khe khẽ dù không có gió. Và rồi cả hai chết đứng.
Giữa khu vườn ẩm ướt là một người đàn bà khoảng 60 tuổi, mái tóc dài rối bời phủ kín gương mặt, khoác trên mình chiếc áo dài trắng cũ kỹ, bẩn thỉu. Bà ta ngồi xổm trước một gốc cây bàng, ôm mặt mà khóc nấc từng tiếng, như xé lòng.
Huân lắp bắp:
– Bà… bà là ai? Làm gì ở đây?
Người đàn bà không đáp. Bà chỉ từ từ ngẩng đầu lên… và cả Huân lẫn Hằng đều lùi lại một bước. Gương mặt bà ta tím bầm, đôi mắt trắng dã không tròng, máu rỉ từ khoé miệng. Giọng nói vang lên khàn đặc:
– Trả con cho tôi… Trả con cho tôi…
Tiếng khóc vang vọng khắp khu vườn. Đèn pin rơi xuống đất, Huân kéo tay vợ bỏ chạy vào nhà, khoá chặt cửa. Cả hai ngồi thở dốc, tim đập thình thịch.
Sáng hôm sau, họ gọi thầy cúng trong vùng. Sau khi xem xét kỹ mảnh đất sau nhà, ông thầy nghiêm nghị nói:
– Cách đây gần 30 năm, nơi này từng là một trạm y tế bỏ hoang. Có một sản phụ mất máu mà chết ngay sau sinh. Đứa bé mất tích, không ai biết xác ở đâu. Có lẽ… oan hồn ấy chưa được siêu thoát.
Huân bỗng nhớ lại – khu đất họ mua được giá rẻ bất thường cách đây chưa đầy một năm, và cả hàng xóm đều lảng tránh khi anh hỏi về lịch sử khu vườn sau nhà…
Tiếng khóc ấy… liệu có chấm dứt? Hay còn điều gì chưa được hé lộ từ quá khứ u ám phía sau mảnh đất này…?