Có một ngôi nhà gỗ xiêu vẹo, mái ngói đã vỡ hơn nửa, tường tróc lở đầy rêu phong. Đó là nơi ở của ông Bảy và bà Lành – hai vợ chồng già sống lủi thủi bên nhau suốt gần ba mươi năm qua kể từ ngày con trai họ – Tấn – bỏ nhà ra đi không một lời từ biệt.

Ngày ấy, Tấn chỉ mới mười chín tuổi, mới rời ghế nhà trường, bỗng dưng một buổi sáng, chỉ để lại một mẩu giấy:
“Ba má, con đi kiếm việc, vài năm sẽ về.”
Nhưng rồi, bao nhiêu năm trôi qua, lời hứa ấy vẫn là gió thoảng mây bay.
Mỗi năm đến ngày giỗ, vợ chồng già lại bày mâm cúng trước bàn thờ đặt một tấm hình cũ kỹ – tấm ảnh chân dung của Tấn, chụp từ thuở cậu còn là một học sinh cấp ba, ánh mắt lém lỉnh, nụ cười hiền lành.
Bà Lành lau khung ảnh, tay run run:
– “Không biết giờ nó ở đâu, sống chế//t ra sao… Hay là… nó không còn nữa?”
Ông Bảy không trả lời. Đôi mắt già nua đã khô cạn nước mắt, chỉ còn lại sự chai sạn, nhưng trái tim ông vẫn âm ỉ một ngọn lửa hy vọng. Dù căn nhà đã mục nát, dù bụng đói quanh năm, ông vẫn giữ nguyên chiếc võng cũ nơi Tấn từng nằm, chiếc radio đã hỏng mà con ông từng nghe tin thể thao mỗi tối.
Trưa hôm đó – đúng ngày giỗ Tấn năm thứ 20 – trời bỗng đổ mưa rào, nhưng không khí làng quê bỗng khác lạ.
Tiếng động cơ rền vang từ xa vọng lại. Ban đầu chỉ là tiếng vút qua gió, nhưng dần trở nên rõ rệt, từng nhịp dồn dập, vang dội như trống trận. Người dân trong xóm ai nấy đều ngạc nhiên, đổ xô ra đường nhìn về phía đỉnh đồi.
Một đoàn xe lộng lẫy – toàn siêu xe đắt đỏ với biển số thành phố lớn – từ từ tiến vào làng