Tôi ghé thăm chồng cũ trong viện, không ngờ thứ anh đưa khiến tôi muốn ò;a khóc ngay tại chỗ…
Tôi không định ghé thăm anh, thật sự là không định. Nhưng khi nhìn thấy tên anh trong danh sách bệnh nhân của bệnh viện, tim tôi đập loạn cả lên. Dù đã ly hôn ba năm, nhưng khi bác sĩ nói rằng anh đang nằm ở khoa ung bướu, tay tôi bất giác run lên. Và rồi… tôi bước vào căn phòng đó. Anh nhìn tôi, mỉm cười yếu ớt. Sau vài câu hỏi thăm, anh lôi từ trong ngăn tủ ra một thứ khiến tôi chết lặng, nước mắt chỉ chực trào ra.
Hà Nội, tháng Ba, trời chưa kịp ấm hẳn sau đợt rét nàng Bân. Tôi là Thu Trang, 34 tuổi, giáo viên tiểu học. Cuộc sống của tôi sau ly hôn với Minh – người chồng cũ – trôi qua bình lặng như một mặt hồ không gợn sóng. Chúng tôi chia tay trong yên lặng, không cãi vã, không hận thù, chỉ là… không còn điểm chung. Hay ít ra, tôi vẫn nghĩ thế.
Hôm đó, tôi đi cùng học sinh bị t;ai n;ạn giao thông nhẹ vào viện Việt – Pháp. Trong lúc chờ bác sĩ xử lý giấy tờ, tôi tiện tay xem bảng tên các bệnh nhân đang nằm điều trị dài ngày. Cái tên “Nguyễn Văn Minh – Khoa Ung bướu – Phòng 304” như một cái tát lạnh giáng thẳng vào mặt tôi. Tôi phải nhìn lại đến ba lần, vẫn là tên đó, sinh năm đó.
Trái tim tôi đập dồn dập. Có điều gì đó thúc đẩy tôi bước lên tầng ba. Căn phòng 304 nằm cuối hành lang, cửa khép hờ. Tôi do dự, hít một hơi sâu rồi gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng anh vẫn vậy – trầm và dịu, có phần chậm chạp hơn trước. Tôi bước vào, lòng rối bời. Minh đang ngồi tựa lưng vào gối, sắc mặt xanh xao nhưng nụ cười vẫn dịu dàng như ngày nào.
“Trang?”
Tôi gật đầu, không biết nên nói gì. Chúng tôi nhìn nhau trong vài giây. Không ngờ lại có ngày tôi gặp lại anh ở đây, trong hoàn cảnh này.
“Anh… sao lại ở đây?” – Tôi hỏi, giọng khản đi.
“Phát hiện cách đây 6 tháng. U;/ng th/ư gan giai đoạn ba.” – Anh nói nhẹ nhàng, như thể đó chỉ là một cơn cảm cúm. Nhưng mắt tôi đã nóng lên rồi.
“Anh sống một mình?” – Tôi hỏi tiếp, đưa mắt nhìn quanh. Không có dấu vết của ai chăm sóc thường xuyên.
“Ừ. Không ai cả. Mẹ mất năm ngoái, bố thì… em biết rồi đấy.”
Tôi cắn môi. Ký ức về người mẹ chồng hiền hậu lại ùa về. Bà từng là người thương tôi như con gái ruột, đến mức khi tôi và Minh ly hôn, bà vẫn gọi điện hỏi thăm tôi mỗi tháng.
Chúng tôi ngồi nói chuyện hơn nửa tiếng. Tôi kể về trường lớp, học sinh, cuộc sống thường nhật. Còn Minh kể chuyện điều trị, thuốc men, vài điều lặt vặt về hàng xóm phòng bệnh.
Đến lúc tôi đứng dậy ra về, anh bỗng gọi tôi lại:
“Trang… chờ anh một chút.”…